Lăng Vũ lần đầu tiên cảm giác được cái gọi là khinh bỉ sâu sắc được tả trong truyện. CMN, đôi cẩu tình nhân nhà các ngươi qủa nhiên đều đều mắc bệnh tự coi mình là nhất đúng không? Đây là dù sao cũng là chỗ tu tiên! Không phải phòng ngủ nhà các ngươi! Các ngươi dù sao cũng là khách đó! Nhịn một buổi lăn giường sẽ chết sao? Lăn giường thì thôi đi! Không biết cái gì gọi là áp chế sao? Âm thanh xuân phòng lớn như vậy, các ngươi có để ý xung quanh đây đều là khách phòng của các môn phái khác không? Còn có nữ chính, âm thanh của ngươi đề - xi - ben qúa cao đi, ngươi thích tự ngược như vậy sao? Thích người ta nhìn ngươi như nữ nhân thanh lâu sao?
Lăng Vũ đè lại gân xanh nổi trên trán, làm một động tác vung tay áo đầy tức giận tiêu chuẩn trong phim muốn trở lại phòng, không nghĩ đến vừa xoay người liền thấy có một bóng người khác bỏ đi giống mình tuy người kia cực kỳ vội vàng nhưng vẫn không che giấu được sự cứng nhắc của thân thể, có vẻ như bị sốc...
Chẳng lẽ là Lục Triền? Lăng Vũ cũng cảm thấy không sai biệt lắm nhưng đất diễn của anh không phải tối mai sao? Tại sao lại ở đây nghe lén?
Bước chân của Lục Triền vội vã, xiêu xiêu vẹo vẹo nặng nề trong bóng đêm u tối. Lăng Vũ cảm thấy hắn có chút đáng thương. Hắn trong nguyên tác thân là một người tu tiên, luôn phân rõ phải trái đúng sai, tính tình vô cùng tốt, có điểm chân chất ngây ngô hơn nữa tình yêu đầu của hắn với một sư muội thanh mai trúc mã vô cùng tốt đẹp, chỉ chờ việc hắn lên kế thừa chức trưởng môn Thanh Sơn Môn sau đó sống cuộc sống êm ả, hạnh phúc. Chỉ là phải trách tác giả não tàn kia! Người ta đang sống yên lành tự nhiên cho Nhược Y Tuyết lên đỉnh Thanh Sơn làm gì? Trong nguyên tác Lục Triền chính là bị mị nhãn của nữ chính hút mất hồn sau hôm thứ hai lúc không có Ngụy Quân Tư liền bị nữ chính dụ dỗ lăn giường. Cẩu huyết đến không thể cẩu huyết hơn chính là đại sự mới làm được một nửa cửa phòng liền bị đẩy ra, Ngụy Quân Tư cùng sư muội thanh mai trúc mã của hắn nhảy vào bắt gian tại giường. Dĩ nhiên hồ ly mãi mãi là hồ ly, nữ chính vẫn mãi là nữ chính! Ngụy Quân Tư còn cho rằng Nhược Y Tuyết bị bắt buộc, chỉ nhẹ nhàng an ủi, Lục Triền bị đám người không biết phải trái kia đánh một trận, mất đi tư cách kế thừa chức trưởng môn. Mà lúc ấy Nhược Y Tuyết một câu cũng không giải thích vì nàng ta đang cùng vị Ngụy cung chủ kia... Lăn giường!
Tuy tình tiết truyện chỉ xoay quanh nữ chính cùng nam nhân lăn giường của nàng ta nhưng Lăng Vũ lại hoàn toàn hiểu được cái cảm giác nghẹn khuất đáng thương của Lục Triền.
"Ting——"
Lăng Vũ bị một thanh âm cắt đứt dòng suy nghĩ, thanh âm vô cùng dễ nghe, lúc trầm lúc bổng, rõ ràng âm cụ là một chiếc đàn tranh nhưng bản nhạc cất lên lại không phải mấy bài cổ nhạc đứt quãng ý nghĩa thâm sâu thời xưa, mà nhịp điệu của nó liền mạch đủ âm giống đệm nhạc cho một bài hát hiện đại sáng tác... mà bài hát này... Lăng Vũ biết rõ...
Màn đêm u tối bỗng được ánh trăng mờ mờ nhạt nhạt chiếu sáng, dưới tán rừng trúc sâu trong hoa viên có một thân ảnh tĩnh lặng ngồi đó, người kia mặc bộ lam y không khác mấy so với hắn nhưng vô cùng đơn giản, loại vải mềm không hoa văn cũng không cứng ngắc tầng tầng lớp lớp, đầu cũng không đội ngọc quan, tóc đen ba ngàn sợi dài đến qúa thắt lưng bị một dây lụa mỏng màu trắng tùy ý lỏng lẻo bó buộc, dung mạo bình thường không thể gọi là xinh đẹp nhưng rõ là rất dễ nhìn, nhu hòa như nước. Ngón tay do luyện đàn thon dài lướt trên từng sợi dây mỏng như tơ trên cổ cầm bằng gỗ sáng bóng.
- Ha ha!_ Lăng Vũ bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười trong vắt làm Lục Triền đang ngẩn ngơ giật mình, tiếng đàn cũng ngừng lại, đôi mắt người kia chĩa về phía Lăng Vũ, không soi mói, không địch ý, không đề phòng mà vô cùng mờ mịt.
- Thụ ngô thụ dĩ cập nhân chi thụ!
- Công ngô công dĩ cập nhân chi công!
( chiều thụ nhà mình như thụ nhà người
Hành công nhà mình như công nhà người. Trích: danh ngôn hủ nữ)
Sửng sốt!? Cả Lăng Vũ và người kia đều mở to mắt, sẽ không phải là... Lăng Vũ cắn môi thử lại:
- Địa chấn cao cương, nhất phái thanh sơn thiên cổ thụ
- Môn triều đại hải, tam giang hà thủy vạn niên công
(Đất rung núi lớn, một phái thanh sơn ngàn đời thụ.
Cửa hướng bể rộng, ba sông hợp nước vạn năm công. P/S: mọi người thấy được sự trùng hợp ở đây không?^^)
- Trường thương cuồn cuộn đổ về mông! Bao lớp công sơ, mấy lớp thụ trùng!
- Ngoảnh đầu lại: rút ra chưa hả? Được, mất, bại, thành... tinh tẫn thân cũng vong!
(Trích: hủ nữ thi ca. P/S: bọn này càng ngày càng biến thái)
-..........
- Ngươi là... Cảnh Hoài?_ Lăng Vũ không xác định lộp bộp trong lòng
- Vũ? Là ngươi? Lăng Vũ?_ Người kia cũng hỏi lại.
OANH!?
Một tiếng sét rạch ngang trên bầu trời đầy trăng sao mát mẻ, không khí bỗng nhiên thay đổi vùn vụt... rồi...
- Oaaaa! Hoài ơi!_ Lăng Vũ bỗng khóc rống lên lao vào người đó
- Ôôôôô! Vũ ơi!_ Cảnh Hoài cũng quăng luôn cây cổ cầm trên tay
Hai người, một người là đệ tử chân truyền của thất chân nhân độc sư, trầm tĩnh vô tình, một người là út cưng của tứ trưởng lão lãnh đạm tùy ý, hiện tại lại như hai đứa bị dở ôm nhau khóc bồ lô bô loa trong đêm dọa không ít đệ tử đi tuần.
Đến lúc bình tĩnh lại một chút liền buông ra, Lăng Vũ lúc này mới hỏi rõ Cảnh Hoài sao lại xuyên qua?
Cảnh Hoài cũng giống hắn là hủ nữ ở hiện đại, hơn nữa còn là bạn thân của nhau. Nhưng theo hắn, một hủ nữ đã tiến hóa đến mức thật sự nhìn thấy công thụ lăn giường ngoài đời mà mặt không đỏ, tim không đập như Cảnh Hoài sao lại có khả năng đi đọc bộ truyện ngôn tình sắc hiệp não tàn thế này để bị xuyên?
- Tao bị người ta dụ dỗ...!_ Cảnh Hoài từ kẽ răng căm giận phun ra 6 chữ, Lăng Vũ lại có cảm giác vô cùng xung sướng khi có người gặp cảnh ngộ giống mình.
- Chỉ thế mà mày xuyên à?_ Lăng Vũ tò mò
- Không! Tại tao qúa ức chế với cái truyện kia nên viết một đồng nhân đam mỹ cao h, lấy nhân vật trong truyện đó...
- Và...
- Và tao xuyên thành Cảnh Hoài trong truyện - út cưng nhà tứ trưởng lão! Bất qúa vẫn chỉ là một pháo hôi!_ Dừng một chút Cảnh Hoài liền liếc Lăng Vũ đầy kinh bỉ:
- Không thể giống như ai kia! Vừa xuyên đã xuyên luôn thành nam sủng sau này cùng nữ chính chung chăn chung gối! Tích đức từ kiếp trước a!
- Tích đức cái con khỉ! Tao mới không cần đồ thừa đó, mày qúa coi thường tao!_ Lăng Vũ lao vào nhéo má Cảnh Hoài, Cảnh Hoài cũng không vừa, tay vươn tới nhéo lại.
Hai người lại nháo một hồi, cuối cùng dừng lại lấy hơi sức mới để ý đến Lục Triền đã mê man ngủ ở bàn đá từ lúc nào! Ách, mấy câu thơ họ đọc lúc nãy sẽ không bị nghe thấy chứ?
- Này, tên pháo hôi này phải làm sao?
- Còn sao cái gì? Hắn dù gì tương lai cũng không thể giống trong nguyên tác, hắn tốt nhất phải làm trưởng môn, không thể để hắn dính dáng đến Nhược Y Tuyết!
- Nhưng ngươi nhìn bộ dáng hết thuốc chữa của hắn kìa! Vừa mới gặp một ngày, nghe thấy người ta lăn giường cùng kẻ khác đã suy sụp đến vậy?
- Nếu hết thuốc chữa thì đừng chữa! Trực tiếp tìm cho hắn một nam nhân song tu đi!
- Đúng! Hạ dược, ném lên giường!
- Cái điệu bộ này lên ở trên dưới a?
- Trên dưới không quan trọng! Trong ngoài mới quan trọng!
(Tg:* lau mồ hôi * Ta thắp một cây nến tưởng niệm cho Lục Triền)
Truyện khác cùng thể loại
166 chương
10 chương
45 chương
56 chương
98 chương
6 chương