Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 97 : Chúng ta đã bỏ lỡ sao (4)

Trong phòng lớn, mắt ba Hùng trừng lớn, hằn đầy tia máu, nằm thẳng ở trên giường. Ông không nhúc nhích, khuôn mặt như tro tàn. Mẹ Hùng đứng bên giường, liên tục quay đầu ngóng bên ngoài. Lúc nhìn thấy Hùng Cách Cách vọt vào nhà, bà thoáng sững người, ngay sau đó hô lên: “Cách Cách của mẹ…” Hùng Cách Cách lập tức nhào tới chỗ ba Hùng, run rẩy gào: “Ba! Ba! Ba nhìn con đi! Cách Cách của ba đã về rồi! Ba…” Giọng nói kia đau đớn cõi lòng khiến ai ai nghe thấy cũng đều thương cảm. Tay ba Hùng run run giơ lên, nhẹ nhàng vuốt đầu Hùng Cách Cách, giọng nói khàn khàn của quở mắng Hùng Cách Cách như một người hiền vẫn làm: “Con còn biết trở lại thăm ba hả?” Hùng Cách Cách hít vào một hơi, chợt ngẩng phắt đầu dậy, nhìn ba Hùng: “Ba, ba không chết hả? Thật sự không chết hả?” Đầu tiên ba Hùng trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách, sau đó lại trợn mắt nhìn mẹ Hùng, giọng nói ồm ồm mất tự nhiên quát: “Chết cái rắm ấy!” Còn khỏe! Rõ ràng tiếng rống của ba Hùng vẫn tràn đầy sức mạnh! Hùng Cách Cách yên tâm đồng thời có chút không hiểu gì. Mẹ Hùng kéo tay Hùng Cách Cách, giải thích: “Cách Cách à, chuyện này đều do mẹ, mẹ vừa nhìn thấy miệng ba con sùi bọt mép thì lập tức gọi điện thoại cho con. Thật ra thì… việc này… Ha ha, là thế này. Lúc mẹ nhìn thấy ba con thì ba con đang đứng ở trong sân, cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép. Mẹ định đến đỡ ba con, nhưng đột nhiên ông ấy ‘phụt’ một tiếng, sau đó ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy đột nhiên cả thôn đều bị cúp điện.” “Mẹ hoảng quá nên lập tức gọi điện thoại cho con. Mẹ sợ con không được nhìn thấy ba lần cuối cùng.” “Nhưng một lát sau thì ba con tỉnh lại. Lúc này mẹ mới biết thì ra là ông ấy sợ mùa hè con về, không có vòi hoa sen như trong thành phố, cho nên muốn chuẩn bị một chỗ để con có thể tắm nước nóng. Ông ấy có phải là thợ điện đâu, lại tự mình nối điện nên mới bị giật, giống y như trúng gió vậy. Sau đó không biết dòng điện như thế nào mà lại hất ông ấy văng ra. Nếu không thì lúc này con cũng chỉ có thể gặp ông ấy lần cuối cùng rồi.” “Mẹ nghĩ ba con đã không có chuyện gì thì nên gọi điện thoại báo lại cho con để con đừng lo lắng. Nhưng đường dây điện thoại của nhà ta có vấn đề. Mẹ mượn điện thoại di động của người trong thôn, kết quả là không gọi được, bởi vì cả đường dây đều bị hỏng cả rồi.” “Người bên đội công trình đã nhanh chóng tới sửa, mới vừa sửa dây điện và dây điện thoại xong thì con đã trở về rồi.” “Người trong thôn đều nói cũng may người bị giật điện lần này là ba con, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm bị giật điện chết rồi. Cũng chỉ có ba con mới có thể sống, nằm trên giường chờ con trở về.” Hùng Cách Cách hít mũi, ôm mẹ Hùng thật chặt, sau đó quay đầu ôm lấy ba Hùng đang nằm trên giường, kêu lên: “Ba…” Ơn của ba mẹ, cô nên báo đáp như thế nào đây? Ba Hùng vỗ đầu Hùng Cách Cách, ánh mắt lại nhìn Tô Hàng. Mẹ Hùng hiểu ý, lập tức dò hỏi: “Cách Cách, người trở về cùng con là…?” Không đợi Hùng Cách Cách trả lời, Tô Hàng đã tự giới thiệu mình: “Chào cô chú, cháu tên là Tô Hàng, là bạn trai của Hùng Cách Cách.” Mắt mẹ Hùng sáng rực lên, ba Hùng cũng ngồi dậy, cả hai ông bà cùng quan sát Tô Hàng. Tô Hàng này, nếu như bỏ đi tật xấu thích châm chọc người khác thì thật đúng là một chàng trai tốt. Người cao, dáng người đẹp, có vẻ như là một người trí thứ. Ở trong mắt của ba mẹ Hùng, mặc dù Tô Hàng có xinh đẹp quá mức bình thường, nhưng chỉ cần Hùng Cách Cách thích thì hai người bọn họ cũng sẽ không lên tiếng phản đối. Nhưng mà thân thể Tô Hàng có vẻ gầy yếu. Ba Hùng rất thẳng thắn hỏi: “Tô Hàng, cậu làm nghề gì?” Tô Hàng lễ phép trả lời: “Thưa chú, con làm Anime.” Ba Hùng không hiểu Anime là cái gì nhưng vẫn giả bộ gật đầu một cái, sau đó hỏi tiếp: “Có biết võ không?” Tô Hàng thành thực trả lời: “Dạ không.” Ba Hùng hơi cau mày, lại hỏi tiếp: “Có hứng thú học võ không?” Làm rể nhà lão Hùng này tất nhiên là phải tập võ. Nếu không thì trên có lỗi với liệt tổ liệt tông đã truyền lại võ thuật, dưới có xin lỗi hậu thế vì không hiểu được tầm ý nghĩa cường thân kiện thể của võ thuật. Mẹ Hùng thấy không khí có chút không thoải mái, lập tức thay đổi đề tài, hỏi Tô Hàng: “Tô Hàng à, cháu có tin vào số mệnh không?” Tô Hàng nhìn Hùng Cách Cách, trả lời: “Dạ tin.” Mẹ Hùng cười ha hả nói: “Nói ngày sinh tháng đẻ của cháu đi, cô tính toán thử cháu và Cách Cách nhà cô có hợp không.” Làm rể nhà lão Hùng, số mệnh phải tốt. Nếu như số mệnh chàng rể mà không tốt thì con gái sẽ chịu tội theo. Con gái mà chịu tội thì hai ông bà còn gì để an hưởng tuổi già? Nói cho đúng là số mệnh của một người đã được ông trời định trước, có hay phúc phận cưới con gái nhà bà hay không thì còn phải xem ý của ông trời. Hùng Cách Cách thấy trán Tô Hàng đã đầy mồ hôi, chỉ sợ một khi anh khó chịu lại không kiềm chế được miệng mình nên vội nói xen vào: “Mẹ, đừng hỏi nữa, chúng con đi đường lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi. Mẹ còn chưa biết, vì đưa con trở về mà ngay cả cảnh sát giao thông Tô Hàng cũng đánh đấy.” Ánh mắt của ba Hùng sáng lên, hỏi: “Dùng quyền pháp gì?” Hùng Cách Cách kéo tay Tô Hàng, vừa kéo anh về phía phòng mình vừa trả lời câu hỏi của ba Hùng: “Chính là dùng một chiêu mất mạng, hung ác lắm.” Đóng cửa phòng lại, Hùng Cách Cách thở ra một hơi, nói với Tô Hàng: “Nhanh nghỉ ngơi đi, nếu không thì thế nào ba tôi cũng nhất định tự mình dạy anh hai chiêu đấy.” Đến khi Tô Hàng bị ba Hùng chỉ dạy, đoán chừng là khoảng một tháng nữa bọn họ cũng sẽ không đi được. Bởi vì chắc chắn Tô Hàng không thể không nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian. Hùng Cách Cách còn nhớ từng có một bà con ở bên ngoại của ba Hùng muốn bái ba Hùng làm thầy. Sau khi người đó hết lời cầu xin, ba Hùng liền đồng ý chỉ dạy cho. Nhưng không ngờ sau khi người nọ được ba Hùng chỉ dạy thì nằm thẳng cẳng ở trên giường, nghỉ ngơi hơn một tháng mới có thể xuống đất, ngay cả cày bừa vụ xuân cũng không làm được. Lúc này, người nọ cũng không dám đến cầu xin chỉ dạy nữa. Quả nhiên võ công nhà lão Hùng quá uy mãnh! Tô Hàng nhìn bàn tay nhỏ bé của Hùng Cách Cách đang cầm tay mình, trái tim khẽ run lên, một loại cảm giác gọi là hạnh phúc nhộn nhạo dâng lên trong lòng. Anh đảo tay, cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Hùng Cách Cách, đang định hứa hẹn cả đời thì lại bị tiếng gõ cửa phá homgr không khí. “Cốc…cốc…cốc…” Mẹ Hùng đứng ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi: “Cách Cách, nước nóng đã nấu xong rồi, các con có rửa mặt không?” Hùng Cách Cách đáp một tiếng rồi kéo Tô Hàng đi ra khỏi phòng nhỏ. Sau khi rửa mặt xong, Hùng Cách Cách để Tô Hàng và ba Hùng ở phòng lớn, còn cô và mẹ Hùng ngủ ở phòng nhỏ. Trong chăn, mẹ Hùng kéo tay Hùng Cách Cách, bắt đầu hỏi chuyện này kia. Dĩ nhiên, hỏi nhiều nhất chính là về Tô Hàng. Hùng Cách Cách trả lời thành thật: “Anh ấy không tệ, đối xử với con cũng tốt, chẳng qua tính tình không được tốt lắm, thích dạy bảo người ta.” Mẹ Hùng vuốt mái tóc ngắn của Hùng Cách Cách nói: “Người ta đối xử tốt với con, con phải biết cảm ơn, đừng phụ lòng người ta.” Đôi mắt hơi cong lên, bà lại nói tiếp: “Cách Cách, con có biết ngày sinh của nó không? Mẹ xem cho hai đứa, xem thử bát tự có hợp không.” Hùng Cách Cách ngáp, nhắm hai mắt lại, đáp qua quýt: “Để hôm nào con hỏi anh ấy.” Trong phòng lớn, ba Hùng vô cùng phấn chấn nhìn chằm chằm Tô Hàng, làm cho Tô Hàng mất tự nhiên, nổi da gà nổi lên từng đợt. Tô Hàng kêu khổ ở trong lòng nhưng cũng không dám mở miệng nói chuyện. Anh biết mỗi lần mình mở miệng đều làm tổn thương người ta. Mà người trước mặt này thì lại không thể làm tổn thương một tí xíu nào được. Nếu không, Hùng Cách Cách không cần cái mạng nhỏ của anh nữa thì anh và Hùng Cách Cách sẽ phải xa cách rồi. Aizz… Hơn nửa đêm rồi mà tinh thần của cha vợ đại nhân vẫn thật phấn chấn quá nha! Tô Hàng nhắm mắt lại, tự thôi miên chính mình, mau ngủ sớm đi. Vậy anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hết sức nghiêm túc cứ quét qua quét lại người anh. Từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, tới tới lui lui, mãi mà vẫn không đủ! Tô Hàng không khỏi bắt đầu hoài nghi, không phải ba Hùng đang đánh giá anh, mà là đang tính thử xem trên người của anh có bao nhiêu thịt, nếu bán cho đồ tể ở đầu thôn Đông thì có thể được bao nhiêu tiền. Nghĩ tới đây, anh lại cảm thấy lạnh hơn mấy phần. Ba Hùng à, ba mau ngủ đi! Hơn nửa đêm rồi, đừng dọa người như vậy có được hay không? * Hùng Cách Cách vốn định ở nhà ở thêm hai ngày, nhưng Phó Bạc Yến lại gọi điện thoại, thúc giục Tô Hàng mau nộp bản thảo, đừng làm trễ nải công việc phía sau. Vì vậy, phụ tá Hùng Cách Cách, dưới ánh mắt không nỡ của mẹ Hùng mà vẫy tay chào tạm biết. Trên đường trở về, Tô Hàng và Hùng Cách Cách không ai nói một câu. Đến cửa phòng vẽ tranh, mỗi người xuống một cửa. Đột nhiên Tô Hàng nắm lấy cổ tay Hùng Cách Cách, ánh mắt hết sức nghiêm túc nhìn Hùng Cách Cách hỏi: “Hùng Cách Cách, anh hỏi em, chúng ta đang hẹn hò đúng không?” Hùng Cách Cách im lặng trong chốc lát, muốn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, rốt cuộc là quan hệ của cô và Tô Hàng đang ở vị trí nào? Vậy mà sau khi thêm thêm, bớt bớt, cộng trừ nhân chia thì đáp án vẫn là không rõ. Xem ra quả thật cô có khả năng bị đần độn rồi. Chẳng lẽ tình cảm này khó tính toán như vậy sao? Mãi mà vẫn không thể dùng phương pháp tính toán đơn giản để tính xem rốt cuộc là yêu hay không phải yêu? Quả nhiên tình cảm là một đống sổ sách lộn xộn. Nhưng mà không thể phủ nhận quả thật lời nói lúc này của Tô Hàng khiến cô rất khó từ chối. Anh đối xử tốt với cô, cô nhìn thấy rõ, cũng ghi tạc ở trong lòng. Giống như mẹ Hùng đã nói, trong cuộc đời người con gái muốn cái gì? Không phải là có một người đàn ông yêu con, cưng chiều con, để con ở trong mắt sao? Lúc cô cần giúp đỡ nhất, Tô Hàng luôn ở bên cạnh của cô, giúp cô chống một mảnh trời. Nếu như nói tình cảm có thể bồi dưỡng thì vì sao không thể cho nhau một cơ hội? Có lẽ là hạnh phúc đang ở trước mắt. Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách nở nụ cười.