Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 85 : Hùng cách cách, chúng mình yêu nhau đi! (năm)

Hai người lái xe đi đến quán búp-phê hải sản, Tô Hàng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Hùng Cách Cách từ một cô nàng bỉ ổi hóa thân thành người sói. Cô giành hết cua bể rồi giành đến tôm hùm, giành hết bào ngư rồi đến cá ngừ ca-li, hết cá ngừ ca-li lại giành đến vịt quay Bắc Kinh.... Tóm lại, đừng nhìn Hùng Cách Cách đang vùi đầu thưởng thức mỹ vị mà coi thường cô, cô đúng tiêu chuẩn của người mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, hễ có món gì ngon được nhân viên phục vụ đẩy lên là cô nhất định sẽ chạy lên trong thời gian ngắn nhất, mang về một đĩa đầy hụ những món tươi ngon nhất. Tô Hàng vốn tưởng một bàn thức ăn đầy như vậy họ sẽ ăn không hết, nhưng ai ngờ bình thường sức ăn của Hùng Cách Cách không lớn thế mà lúc này lại hóa thân thành ông vua dạ dày lớn! Cái miệng nhỏ nhắn lúc mở lúc đóng ăn sạch sành sanh những món bày đầy trên bàn, ngay cả nước canh cũng không để lại. Tô Hàng thấy cô ăn vui vẻ, trong lòng cũng từ từ dâng lên muôn vàn tình cảm dịu dàng. Cậu thật sự rất muốn chìa tay ra xoa cái bụng nhỏ của Hùng Cách Cách xem thử xem rốt cuộc cô ăn đến mức độ nào rồi, có phải ăn đến mức cái bụng nhỏ tròn vo rồi không? Suy nghĩ này có thể có, nhưng hành động này không thể có. Đến hôm nay cậu vẫn còn nhớ rõ cái răng của cậu là bị Hùng Cách Cách đánh rớt. Nghĩ đến đây, Tô Hàng hơi run, làm bộ lắc đầu cảm khái nói: Hùng Cách Cách, cô thật đúng là tham ăn. Chậc chậc.... người tham ăn như cô, ai có thể nuôi nổi đây? Sau khi Hùng Cách Cách ợ liên tiếp hai cái, sau đó mới hài lòng ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: Tự tôi có thể nuôi sống mình. Rồi cô đến gần Tô Hàng, cười nịnh nọt, Chỉ cần anh phát tiền lương tháng trước cho tôi, tôi còn có tiền mời anh ăn cơm nữa đấy. Tô Hàng sững sờ, đây....đây.... đây rõ ràng là đang thúc giục tiền lương mà? Hùng Cách Cách, cô được lắm! Tô Hàng cười ha ha nói: Tôi thật sự vô cùng nghi ngờ, bất luận tôi nói cái gì cô đều sẽ vòng lại tiền lương. Được, ngày mai tôi sẽ trả cho cô, tránh để cô nhớ nhung.” Hùng Cách Cách cười híp mắt nói: Lần đầu tiên tôi phát hiện con người anh thật sự tốt vô cùng. Tô Hàng làm bộ không vui, Lần đầu tiên phát hiện à? Tôi làm người thật đúng là thất bại. Hùng Cách Cách dựng đứng đầu ngón tay, bảo đảm nói: Nếu anh có thể trả luôn cả phí trị liệu cho tôi ngày nào tôi cũng khen anh là người tốt!” Tô Hàng nhức đầu. Cô nàng Hùng Cách Cách này, cả ngày lẫn đêm đi theo sau mông cậu chỉ muốn đòi tiền! Chỉ có điều dường như cậu rất thích loại cảm giác này! Ha ha.... Nếu như Hùng Cách Cách có thể ngày ngày đi theo sau cậu, không ngừng giục nợ cậu, vậy sẽ là chuyện mất hồn biết bao đây?! Mặc dù Tô Hàng vô cùng hướng tới kiểu cuộc sống đó nhưng cậu vẫn thật sự không muốn mình có hình tượng tồi tệ quỵt nợ không trả ở trong lòng Hùng Cách Cách. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Tô Hàng cam kết ngày mai sẽ bắn luôn tiền lương và phí trị liệu vào trong tài khoản của Hùng Cách Cách. Hùng Cách Cách vui vẻ quá, lại ăn thêm một đĩa tôm lớn! Khi ăn cơm xong, Hùng Cách Cách đứng lên từ từ đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua khu đồ uống, cô nuốt nước miếng, sau đó thò tay thật thanh cầm lên một cốc đồ uống đủ mọi màu sắc, đổ vào trong miệng uống không còn một giọt. Động tác nhanh chóng đó làm Tô Hàng không khỏi hoài nghi, có phải cô vận dụng tuyệt học của nhà họ Hùng không nữa! Đi ra khỏi quán búp-phê Tô Hàng đề nghị: Gần đây có một công viên, chúng ta đi dạo một vòng để tiêu cơm đi.” Cậu thật sự sợ Hùng Cách Cách ăn hỏng luôn dạ dày mất. Hùng Cách Cách sờ bụng của mình, cười vô cùng hài lòng, Được. Lúc này là 10 giờ tối, trong công viên yên tĩnh có chút lịch sự tao nhã, tịch mịch, còn có chút khủng hoảng. Tô Hàng trêu ghẹo nói: Không ngờ cô lại tham ăn đến vậy. Hùng Cách Cách liếc Tô Hàng một cái rồi nói: Anh ăn không nhiều lắm, tôi phải ăn cả phần của anh, như vậy mới không lỗ! Trong lòng Tô Hàng dâng lên chút tư vị ngọt ngào, cậu nhếch miệng cười nói: Cô không sợ bể bụng hả. Hùng Cách Cách ưỡn bụng, kiêu ngạo nói: Dạ dày tôi là túi vạn năng, hôm nay ăn nhiều đồ ngon như vậy, mai cả ngày không ăn cơm cũng được! Tô Hàng hơi cau mày, quan tâm nói: Ngu ngốc, vậy dạ dày chẳng phải sẽ bị hư à? Đợi tới khi cô bị đau xem ai quan tâm cô! Hùng Cách Cách nhỏ giọng nói lầm bầm: Tự tôi sẽ đi bệnh viện, không cần người khác quan tâm. Tô Hàng biết bản lĩnh làm người khác tức giận của Hùng Cách Cách là vô địch thiên hạ. Đúng, cậu thừa nhận mình lại bị cô làm tức phát điên rồi. Làm sao lại không cần người khác quan tâm chứ? Cậu là người ngoài ư? ! Hơn nữa đi bệnh viện đáng thương biết chừng nào? Nếu để người ta biết cô là vì tham ăn mà phải nhập viện thì mặt mũi của họ đúng là đừng mong còn nữa! Tô Hàng muốn mắng người, nhưng lại nhịn xuống. Không khí tối nay tốt thế cậu không thể phá hỏng được. Bình tĩnh, bình tĩnh lại, hít sâu, hít sâu, nhất định phải…. Tỉnh táo! Tô Hàng cúi đầu, nhìn lướt qua bàn tay nhỏ bé của Hùng Cách Cách, đầu ngón tay cậu giật giật, như kiểu kích động muốn nắm lấy bàn tay ấy. Hùng Cách Cách thích cậu. Cậu nắm tay cô, chắc cô không tránh đâu nhỉ? Bất kể cô có tránh hay không thì cậu cũng muốn nắm tay cô! Nghĩ đến đây, Tô Hàng quyết định nắm lấy bàn tay Hùng Cách Cách thật nhanh. Hùng Cách Cách kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Hàng hỏi: Anh làm sao vậy? Dưới ánh trăng, cái miệng nhỏ nhắn của Hùng Cách Cách có vẻ cực kỳ mê người. Chỉ mở khép thôi cũng hấp dẫn vô hạn. Nếu như hôn lên nhất định sẽ rất đàn hồi, rất ngọt, rất có cảm xúc. Hô hấp của Tô Hàng nghẹn lại, một bàn tay khác nắm lấy eo Hùng Cách Cách để cô dán vào lồng ngực mình. Sau đó cậu cúi xuống vừa định hôn lên cái miệng khiến cậu động lòng thì đúng lúc này điện thoại của cậu lại kêu lên thảm thiết. Tô Hàng vốn không muốn để ý tới, thế nhưng người gọi điện thoại tới lại không chịu bỏ qua, đại khái kiểu anh không nhận điện thoại thì tôi cứ gọi qua. Tô Hàng mắng một tiếng, buông Hùng Cách Cách ra, lấy điện thoại di động ra nóng nảy quát lớn: A lô? Ai chán sống thế hả? ! Đầu điện thoại bên kia dừng lại ba giây sau đó cũng gầm ra tiếng giận dữ, Nếu như tôi mà chán sống từ 27 năm về trước thì sẽ chẳng có tên súc sinh là anh đâu!” Tô Hàng bĩu môi, cực kỳ bối rối lên tiếng, Ba. Ba Phó trực tiếp hỏi: Con ở chỗ nào vậy? Tô Hàng thuận miệng đáp: Con đi linh tinh một chút thôi mà. Ba tìm con có chuyện gì à?” Bình thường ba Phó chưa bao giờ gọi điện thoại cho cậu. Nếu người trong nhà muốn cậu về thì đều là mẹ Tô gọi điện bảo cậu về. Ba Phó đáp: Ban nãy chú út con có gọi điện qua nói là hai ngày nữa sẽ dẫn thím út về nhà chính thức ra mắt. Bảo ba báo cho con một tiếng. Ơ? Con với chú út con không phải sống chung sao? Vậy nó còn bảo ba thông báo cái gì chứ?” Tô Hàng cau mày gào lên: Con biết sao được? ! Cái tên bệnh thần kinh chết bầm! Ba Phó dạy dỗ con trai: Đừng nói chú út con như vậy. Mặc dù tinh thần nó không ổn định nhưng ngày thường trông cũng chẳng khác gì người thường cả. Ba cảnh cáo con tốt nhất đừng có đi trêu chọc nó. Nếu nó mà điên khùng lên lần nữa, ai cũng không gánh nổi đâu!” Vừa nghĩ tới bộ dạng điên khùng lên của Phó Khương là ông không nhịn được rùng cả mình. Tô Hàng buồn bực đáp lại: Con biết rồi! Sau khi cúp điện thoại Tô Hàng càng bực mình hơn. Phó Khương nhất định là biết cậu đang ở bên Hùng Cách Cách nên mới điện thoại cho ba bảo ông già gọi điện cho cậu, hại cậu trở tay không kịp. Mẹ nó! Bỉ ổi quá thể! Sao cậu lại có một chú út như thế cơ chứ? Nếu như có thể cậu thật sự muốn bảo chú ấy đi chết đi!