Hư Lộ
Chương 92
Thấy thái độ của Trúc lão vẫn không hề lay chuyển chút nào dù hắn vẫn không ngừng cố gắng thân cận mỗi ngày, Nguyên Hạo liền quỳ xuống, hai mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn như bị mắc nghẹn gì đó ở cổ họng:
- Sư phụ, một ngày làm thầy suốt đời làm cha. Người tuy không trực tiếp chỉ điểm con, cũng không có làm lễ bái sư chính thức nhưng việc người âm thầm truyền đạt sở học thông qua những tâm đắc mà người viết ra con đều cảm nhận và hiểu hết. Nguyên Hạo này tuy chỉ là một kẻ thất phu nhưng cũng biết thế nào là là tôn sư trọng đạo, có ơn tất báo. Xin người nhận...
- Cút
Không đợi cho đối phương nói hết câu, Trúc Du liền vung tay một cái tạo ra một luồng phong bạo cuốn hắn bay ra khỏi căn nhà gỗ. Bị thổi bay lê lết một khoảng dài trên mặt đất, Nguyên Hạo vẫn cương ngạnh tiếp tục quỳ gối rồi cúi người xuống nói lớn:
- Xin người nhận của đệ tử một lạy.
- Hừ, ngoan cố.
Tiếng đáp lại của Trúc lão vang lên và một luồng uy áp khổng lồ bất chợt ập đến khiến cho toàn thân Nguyên Hạo không thể nào cử động được. Biết là sư phụ muốn ngăn cản mình nhưng hắn đã quyết thì dù chết cũng không từ bỏ. Xiết chặt hai nắm đấm lại, tơ máu tràn ra, hắn dùng hết sức lực của mình chống cự lại đến cùng. Mặc dù đã hết sức cố gắng nhưng tu vi yếu kém của hắn chẳng thể xoay chuyển được tình thế tí nào. Chỉ vài phút sau, gân xanh toàn thân của Nguyên Hạo nổi lên, hắn đã hoàn toàn sức cùng lực kiệt. Thế nhưng bằng vào ý chí của mình, hắn vẫn không gục ngã mà điên cuồng vùng vẫy khiến cho máu ứa ra khỏi miệng, tiếng xương gãy cũng răng rắc kêu lên. Sự lì lợm này của hắn khiến cho Trúc Du nhíu mày nhưng lão vẫn không hề ngừng tay lại. Xem ra hai thầy trò này đều thuộc dạng cứng đầu cứng cổ y như nhau.
- Đủ rồi, Trúc lão quái.
Ngay thời điểm mọi thứ đang căng như dây đàn thì Vương Quan đã hiện thân, lão nhẹ nhàng vung tay quét hết uy áp xung quanh của Nguyên Hạo để giải vây cho hắn. Tuy nhiên, vừa thoát khỏi áp lực thì Nguyên Hạo cũng ngã về phía trước theo tư thế dập đầu rồi bất tỉnh, trên môi hắn vẫn giữ được một nụ cười thanh thản. Cuối cùng thì hắn vẫn hoàn thành được điều mình muốn làm dù phải nhờ đến sự trợ giúp của người khác. Nhưng sự kiên trì và tấm lòng của hắn thì ai nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được một cách hết sức chân thực. Đỡ thấy tên thiếu niên toàn thân loang lỗ vết máu, xương gãy gần hết, Vương lão tỏ ra thương hại cảm thán:
- Đứa trẻ này... Tội gì phải làm thế. Cũng may là ta ra tay kịp lúc, nếu không có thể đã nguy hiểm đến tính mạng rồi. Trúc Du, ngươi thật sự không chút động lòng sao? Ta biết ngươi vì chuyện năm đó mà luôn có bóng ma trong lòng nhưng thằng bé này không phải là tên khốn đó. Làm người thì đừng cố chấp như vậy, ngươi đã tự đày đọa mình suốt bao nhiêu năm chưa đủ hay sao?
Không hề đáp lại lời của Vương Quan, Trúc lão chỉ nhìn thật sâu tên thiếu niên tự nhận là đệ tử của mình đang hôn mê rồi biến mất. Để lại Vương lão lắc đầu thở dài một mình, tiếp đó lão cũng lặng lẽ mang theo Nguyên Hạo đi chữa trị.
Sau sự việc của ngày hôm nay, mọi thứ lại bắt đầu dần dần thay đổi mà chính những người trong cuộc cũng không hề hay biết. Tuy vẫn giữ thái độ không công nhận thân phận đệ tử của Nguyên Hạo nhưng Trúc lão cũng không còn ra tay ngăn chặn thẳng thừng nữa. Thậm chí lão còn dành nhiều thời gian hơn để chỉ điểm cho tên đệ tử "hờ" này, cùng lúc tình bằng hữu thân thiết của lão và Vương Quan cũng có dấu hiệu được nối lại khi hai người thường xuyên chơi cờ và đàm đạo về luyện đan thuật với nhau. Tất cả những chuyện này có được đều nhờ có Nguyên Hạo, một kẻ luôn làm theo bản tâm của mình. Chỉ cần hắn tin vào điều hắn làm thì dù cho phải chống lại cả thiên hạ này hắn vẫn không chùn bước.
***
Dưới sự chỉ dẫn của cả hai vị trưởng lão, khả năng dược đạo của Nguyên Hạo không ngừng được nâng cao nhanh chóng. Hiện tại, hắn đã bước vào tập luyện khống chế thú hỏa cấp ba, một điều mà chỉ luyện dược sư cấp ba mới dám thực hiện. Còn trên phương diện luyện đan, nhờ sự hỗ trợ của Vương Quan hắn đã có trong tay thêm nhiều đan phương để luyện tập. Bằng vào nỗ lực bền bỉ không ngừng của mình, Nguyên Hạo đã có thể luyện chế được tất cả đan dược cấp một cho dù loại khó khăn nhất. Vấn đề duy nhất của hắn là làm sao để có thể tăng cường tỉ lệ đan dược thượng phẩm ra lò, đây không phải là việc một sớm một chiều có thể làm được.
- Vương lão, ngài có cách nào giúp con lên cách tầng trên của ngoại các để có thể tham khảo các thu tịch về luyện dược của Vạn Dược Cốc không?
Sau khi bỏ ra một tuần lướt qua toàn bộ sách hay thư tịch ở tầng một, Nguyên Hạo liền nảy ra ý định tìm cách để lên các tầng cao hơn để tăng cường kiến thức cho mình. Vốn dĩ lúc đầu hắn cho rằng chỉ cần có đan phương là có thể an tâm trở thành một luyện dược sư giỏi, thế nhưng sau một thời gian hắn đã nhận ra mình quá sai lầm. Khi đọc được những kinh nghiệm lẫn sáng kiến, chia sẻ về dược thảo trong một vài cuốn sách ở lầu một, hắn phát hiện luyện dược là một thế giới rộng lớn vô tận, càng học thì càng khám phá ra nhiều điều thú vị, nhiều ý tưởng mà không ai nghĩ đến. Suy nghĩ đủ biện pháp, cuối cùng hắn cũng mặt dày đến tìm Vương lão để cầu cứu năn nỉ.
- Không phải ngươi nói chỉ cần ta cung cấp đan phương cho ngươi là được sao? Bây giờ lại đòi lên các tầng cao hơn của ngoại các để tham khảo nữa chứ, tiểu tử ngươi cũng biết đòi hỏi ghê nhỉ.
Vương Quan bĩu môi tiếu ý trả lời. Tuy bề ngoài có vẻ không hài lòng, nhưng thật ra lão đang hứng thú muốn biết tên nhóc này đã giác ngộ được điều gì rồi. Cung kính ôm quyền, Nguyên Hạo mang theo ánh mắt ngời sáng bắt đầu trình bày:
- Bẩm Vương lão, có lẽ ngay từ đầu đệ tử đã hiểu sai về dược đạo rồi, càng không biết thế nào là một luyện dược sư chân chính. Vì lẽ đó mà đệ tử quyết tâm phải từ bỏ con đường sai lầm mình đang bước để tìm ra một lối đi khác đúng đắn hơn.
- Ồ, vậy hãy nói lí giải của ngươi cho ta nghe thử xem.
Nở một nụ cười nhẹ, Vương lão cầm lấy tách trà nhâm nhi rồi ra hiệu cho Nguyên Hạo tiếp tục.
- "Dược" không đơn thuần là việc biết nhiều loại thảo dược, không chỉ là giỏi khống hỏa, càng không gói gọn trong việc luyện đan. Dược là cả một thế giới quan, hiểu được vận hành của thiên địa vạn vật, đặc tính biến hóa của từng loài và mối quan hệ tương hỗ, tương khắc của chúng. Dược là sâu không cùng, dược là thâm ảo vô biên, dược hiện hữu trong những thứ chúng ta thấy nhưng cũng không thật sự nhìn ra và hiểu được. Vì vậy, luyện dược sư không phải là người chỉ biết chăm chăm luyện đan theo đan phương có sẵn mà phải hiểu được đại đạo của "dược" thì mới khám phá ra những thứ mà mình không thấy, không tưởng tượng đến được. Luyện dược đạo không phải truy cầu hoàn mỹ mà là truy cần vô hạn, không ngừng sáng tạo, không ngừng đột phá mọi xiềng xích trong tư tưởng hạn hẹp của kiến thức có sẵn. Có như vậy chúng ta mới khai phá ra những con đường mới, những con đường đến gần hơn với "Dược" chân chính.
Chấn động, toàn thân của Vương lão vốn vững chải như núi lớn bỗng trở nên run rẩy không tự chủ được. Những gì tên thiếu niên này nói ra còn cao thâm hơn cả hiểu biết của lão và cả Trúc Du nữa. Đây tuyệt đối là một thiên tài tuyệt đỉnh chưa từng có, nếu những lời của hắn là chân lý, là thiên đạo thì rất có khả năng người này sẽ vượt qua tất cả tiền nhân để một bước phi thiên, vấn đỉnh dược đạo. Mãi một lúc sau, lão mới lấy lại được bộ dạng bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn còn kích động không thôi.
- Rất tốt. Ta không đủ tư cách và khả năng để phán xét suy nghĩ của con là đúng hay sai nhưng con đã lựa chọn thì hãy dũng cảm bước đi đến cùng. Cứ yên tâm, ta và Trúc lão sẽ ủng hộ con hết mình, hãy kiên định, sáng suốt và làm những gì con muốn. Trần trưởng lão quản lí ngoại các với ta cũng có giao tình, ta sẽ đi gặp mắt để nhờ vả lão một phen xem sao. Con cứ đợi ta ở đây nhé.
Vừa dứt lời, Vương lão liền biến mất rời đi ngay, để lại Nguyên Hạo đứng một mình trong căn phòng. Tâm trạng của hắn hiện tại cũng dậy sóng liên tục, việc dám nói ra suy nghĩ của bản thân cần bao nhiêu dũng khí cơ chứ. Cũng may người nghe là Vương lão, nếu là người khác thì chắc hắn đã bị đem ra phân thây vì cho rằng tiểu tử này dám thốt lời phản nghịch, bác bỏ những tư tưởng được xem là chân lí của luyện dược giới bao nhiêu vạn năm qua. Nguyên Hạo không biết, còn một người nữa đang hiện diện trong phòng nhưng hắn không nhận ra. Đó không ai khác hơn là Trúc Du, ánh mắt lão giờ đang đỏ hoe, hai tay xiết chặt, hồi tưởng về quá khứ.
- Ngày đó, ước mơ tên kia là truy cầu dược đạo hoàn mỹ nhất. Haha, Hàn Thông, ta đã sai vì thu nhận ngươi, nhưng ngươi cũng sai rồi. Không có hoàn mỹ, chỉ có không ngừng phá vỡ các cực hạn mà thôi. Hạo nhi, ta rất muốn thấy cái ngày con chứng minh cho luyện dược sư cả Lạc Thần này thấy tất cả bọn họ đều sai lầm.
Lặng lẽ rời đi, Trúc lão đứng giữa trời cao cười lớn, lệ nóng chảy dài. Không ai hiểu tư vị trong lòng của lão lúc này là như thế nào nữa. Khoảng nửa canh giờ thoáng qua, Vương lão đã trở lại với nụ cười sảng khoái trên môi.
- Haha, mọi việc ổn thỏa rồi, lão già cổ hủ kia làm ta tốn cả một phen tâm tư mới chịu đồng ý. Từ hôm nay, mỗi tối ngươi hãy đến ngoại các nhận công việc phụ Trần lão quản lí trông coi mọi thứ. Công việc chỉ là che mắt mọi người thôi, thực chất là vào ban đêm ngoại các không đón ngoại nhân nên ngươi cứ thoải mái mà đọc bất cứ gì mình muốn. Nên nhớ, đến sáng ngoại các mở cửa đón đệ tử vào là phải ngừng lại, không được để lộ chuyện này ra, nếu không lão già kia sẽ kiếm ta thanh toán đấy khà khà.
Truyện khác cùng thể loại
389 chương
286 chương
111 chương
99 chương
101 chương
84 chương
221 chương
41 chương