Hư Lộ
Chương 89 : Phần thi khảo hạch tăng cường
- Dạ rõ.
Tiêu Hoạt nghe đến lượt mình thì dõng dạc hô lên rồi nhanh nhẩu chạy lên. Trước khi bước vào phòng thi gã còn đá mắt với Nguyên Hạo một cái rồi mỉm cười giảo hoạt.
"Xem chừng tên này cho rằng mình cố ý che giấu khả năng để chơi trội đây haiz."
Nguyên Hạo lắc đầu cười khổ rồi bước về phía số ít những người đã vượt qua khảo hạch vòng hai. Tên Trần Bắc Vinh thì sắc mặt đen kịt như lọ, vừa rồi gã còn hung hăng tuyên bố đối phương sẽ bị gã đè bẹp thế mà giờ gã vẫn tiếp tục xếp dưới người ta. Quá xấu hổ, gã đành quay mặt sang hướng khác. Trừ tên này ra, thì những người khác đều hòa đồng vui vẻ đến chúc mừng Nguyên Hạo. Ngay cả Như Ý cũng bước đến chào hỏi:
- Chúc mừng Nguyên Hạo huynh, trước khi huynh hoàn thành phần thi tiểu muội đã tin huynh sẽ vượt qua. Kết quả thật sự đúng y như vậy.
Nhìn cô gái trước mặt tỏ ra khá thân thiện, không có điểm gì là giả dối nên Nguyên Hạo cũng tỏ ra lịch sự đáp lời:
- Haha, Như Ý cô nương quá lời. Lần khảo hạch này, vị trí đệ nhất cô nương nhất định cầm chắc trong lòng bàn tay rồi. Sau này trở thành ngoại môn đệ tử với nhau, ta còn cần cô nương chiếu cố giúp cho.
Trước phong cách nói chuyện khách khí, không xa không gần của tên thiếu niên đối diện, Như Ý bỗng nảy lên một tia hảo cảm liền híp mắt cười trả lời:
- Chiếu cố thì không dám, nhưng có thể kết giao bằng hữu với huynh thì quả là một may mắn đối với Như Ý. Theo tiểu muội được biết thì sau khi ba vòng thi kết thúc, ba người đứng đầu sẽ có cơ hội tấn chức chuẩn nội môn đệ tử nếu thông qua một phần thi tăng cường nữa.
- Hả, có việc này nữa ư? Tại sao trong ta không nghe ai nói đến vậy, không biết thông tin cô nương có từ đâu? Có đáng tin cậy không?
Nguyên Hạo sửng sốt vội hỏi. Theo kế hoạch hắn vạch ra thì sẽ bước đầu trở thành ngoại môn đệ tử rồi từ từ tìm cách thâm nhập sâu vào Vạn Dược Cốc. Tuy hắn có thể bộc lộ tư chất thiên tài để dễ dàng lấy được vị trí luyện dược sư chính thức nhưng như vậy căn bản chính là đi tìm đường chết. Hắn không có sư phụ chỉ dạy, càng không có bối cảnh cường đại chống lưng nên nếu đột nhiên quật khởi tỏa sáng sẽ khiến vô số cường giả và thế lực chú ý ngay. Cho dù họ không xé hắn ra để tìm bí mật thì cũng giam lỏng hắn lại để biến thành của riêng. Nguyên Hạo hắn còn nhiều việc cần làm, nghĩa phụ và nghĩa đệ còn thất lạc nên hắn không muốn sớm mất tự do và rơi vào vòng xoáy của các bên tranh giành bản thân mình. Cẩn thận luôn không bao giờ là dư thừa, đó là tiêu chí số một hành sự của hắn. Hiện giờ tự dưng có một cơ hội rõ ràng để đốc thúc hắn tiến nhanh vào vị trí nội môn đệ tử thì làm sao hắn không có phần kích động được cơ chứ. Thấy đối phương tỏ ra rất hứng thú với thông tin của mình, Như Ý liền nhiệt tình giải thích:
- Đây là do phụ thân của tiểu muội có quan hệ với vài vị cao tầng trong Vạn Dược Cốc mà biết được. Như tên Bắc Vinh kia, muội đoán hắn cũng đã sớm nắm rõ được thông tin này. Thật ra đây cũng không phải bí mật gì to tát cả, chỉ là biết trước nội dung khảo hạch thì có sự chuẩn bị trước mà thôi. Huynh không cần phải lo lắng quá.
Nhẹ nhàng an ủi đối phương một câu, Như Ý tiếp tục trò chuyện với Nguyên Hạo khá vui vẻ. Thêm một canh giờ nữa trôi qua, toàn bộ thí sinh đã hoàn thành xong hạng mục thi thứ hai. Lần này thì gần sáu phần thiếu niên dự thi đều bị loại khỏi khảo hạch, điều đó cho thấy người có tư chất linh hồn lực tốt khó tìm như thế nào.
Đến phần thi cuối cùng là khảo hạch kiến thức về thảo dược, ở vòng này thì không kiểm tra tư chất thí sinh nữa mà chỉ đơn thuần là so đấu về vốn liếng kiến thức của từng người. Muốn làm luyện dược sư thì cần phải có hiểu biết nhất định về thảo dược thì mới bắt đầu vào tu tập luyện chế đan dược được, điều này cũng đã được Nguyên Hạo nghiệm chứng. Tuy nhiên, không phải ai cũng có trí nhớ nghịch thiên như hắn mà có thể ghi nhớ toàn bộ bách khoa thảo dược cơ chứ.
- Khá lắm, chỉ cần vượt qua phần thi này nữa là các ngươi sẽ có thể trở thành đệ tử ngoại môn đầy quang vinh của Vạn Dược Cốc chúng ta. Vòng thi này các ngươi sẽ đồng loạt thi cùng lúc với nhau, thời gian là một nén hen. Bất kỳ hành vi gian lận nào cũng sẽ bị trừng phạt thật nặng và hủy tư cách tham gia khảo hạch đệ tử vĩnh viễn.
Ngữ khí nghiêm khắc, vị trưởng lão như thường lệ là người tuyên bố mở màn cho mỗi hạng mục khảo hạch. Tiếp sau, số thí sinh còn lại sau hai vong liền ngồi vào vị trí của mình rồi tiếp nhận ngọc giản đề thi. Nội dung kiểm tra kỳ này chính là viết ra tên các loại thảo dược đã được miêu tả trong ngọc giản. Tổng cộng có hai mươi tư loại dược thảo, ai có thể ra được mười loại chính xác thì coi như thông qua. Đối với vòng thi cuối này Nguyên Hạo không có bất kỳ áp lực nào, hắn chỉ không biết nên tổng kết thành tích của mình bao nhiêu thì phù hợp thôi. Thời gian một nén hương nhanh chóng kết thúc, các vị chấp sự chia nhau chấm điểm các bài làm của đám thí sinh. Lúc này tên Trần Bắc Vinh mới nghênh ngang đi đến trước mặt Nguyên Hạo nhếch miệng châm chọc nói:
- Chắc mày đang rất phấn khởi vì kết quả rất tốt đúng không? Vậy thì tí nữa mày cứ vui vẻ đi làm đệ tử ngoại môn của mày đi haha.
- Ồ, tất nhiên là tao phải vui rồi. Nhưng có lũ sâu bọ lãng vãng ngay trước mặt thì tao không thấy thoải mái cho lắm.
Nguyên Hạo mỉm cười đáp lại, hắn không hề e ngại lũ nghé con thích kiếm chuyện này.
- Ý mày chửi tao là sâu bọ sao? Giỏi lắm, đợi đến lát nữa tao trở thành nội môn đệ tử thì mày sẽ biết ai mới là đồ rác rưởi thấp kém haha.
Cười lớn bá đạo, Trần Bắc Vinh không nhiều lời đôi co mà xoay người rời đi. Khoảng nửa nén nhang sau, các chấp sự đã tổng kết xong kết quả cuối cùng và đưa lên cho trưởng lão công bố. Không ngoài dự đoán, ba người dẫn đầu theo thứ tự chính là Như Ý, Nguyên Hạo và Trần Bắc Vinh.
Sau khi số người thành công tấn chức ngoại môn đệ tử được xác định xong, tất cả liền được giải tán trở về nơi ở của mình. Duy chỉ có ba người dẫn đầu được lệnh lưu lại nhưng không nói là vì lí do gì. Vị trưởng lão chủ trì khảo hạch cũng nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang chờ đợi điều gì đó. Trên quảng trường nhỏ bây giờ trở nên khá trống trãi với chỉ ba thiếu niên và vài vị chấp sự mà thôi. Tầm mười lăm phút sau, một tiếng xé gió rít lên và một lão giả mặt đỏ xuất hiện ngay trước mặt ba người Nguyên Hạo.
- Là bọn chúng?
Lão già mới đến chỉ buông ra ba chữ cụt ngủn rồi liếc nhìn ba tên thiếu niên đứng đối diện. Ánh mắt lão khi quan sát đến Nguyên Hạo thì bỗng dưng ngừng lại tỏ ra một tia tiếu ý rồi mới chuyển dời đi. Tiếp theo sau, lão mới nhàn nhạt chỉ vào Như Ý và Trần Bắc Vinh nói:
- Hai người các ngươi đi theo ta. Các ngươi sẽ có thêm một bài khảo hạch tăng cường, nếu vượt qua các ngươi sẽ tấn chức thành "chuẩn nội môn đệ tử".
- Haha, trưởng lão đúng là sáng suốt. Chỉ có ta và Như Ý là đủ tư cách tấn chức chuẩn nội môn đệ tử thôi. Cái loại yếu kém này thì làm gì có khả năng đó cơ chứ.
Vừa nghe lão già mặt đỏ cất lời xong, tên Bắc Vinh liền cười lớn lên châm chọc Nguyên Hạo. Gã không ngờ cơ hội vượt qua đối phương lại đến dễ dàng như thế, trưởng lão này thật quá anh minh thần vũ rồi. Thế nhưng, trước thái độ của gã thì những người còn lại không ai có phản ứng gì rõ ràng cả. Cô nàng Như Ý chỉ nhìn Nguyên Hạo một cách tiếc nuối rồi thở dài. Tuy có hảo cảm với vị thiếu niên này nhưng cô không dám có ý kiến gì với vị trưởng lão mặt đỏ kia. Lỡ như ông ta giận lên vạ lây luôn cả cô thì không ổn, cuộc sống nàt vốn dĩ thân bất vô kỷ mà.
Vô cảm nhất chính là Nguyên Hạo, hắn gần như không có một tí dao động nào trước việc mình không được tham gia khảo hạch tăng cường hay nghe phải những lời đả kích từ đối phương. Điều này khiến cho lão giả mặt đỏ lóe lên một tia tán thưởng đối với hắn.
- Được rồi, không được nhiều lời. Nếu khômg ngay cả ngươi cũng bị hủy tư cách khảo hạch.
Lão giả vừa lên tiếng thì tên Bắc Vinh im bặt ngay. Hắn dù gan to mấy cũng không dám lấy tiền đồ mình đem ra đùa giỡn. Thấy tên nhóc khúm núm yên lặng, lão giả mới gật đầu rồi xoay sang Nguyên Hạo nói:
- Ngươi hãy ở lại đây chờ ta, để ta đưa hai đứa nhỏ này đi khảo hạch một lúc rồi quay lại.
Dứt lời, lão liền đem theo hai người kia biến mất nhanh chóng, chỉ còn lại Nguyên Hạo bơ vơ ở lại quảng trường. Vẫn khuôn mặt lạnh tanh, hắn liền ngồi xuống đả tọa tiến nhập trạng thái tu luyện. Không phải hắn không kích động khi thấy mình bị gạt ra khỏi khảo hạch mà vì hắn thấy mọi việc có phần kỳ lạ, không hợp lẽ thường. Mình không quen biết lão già mặt đỏ kia nhưng tại sao lão lại gạt mình ra khỏi khảo hạch tấn chức. Nhìn cách lão nói chuyện không có vẻ gì là thù ghét cá nhân gì cả, có lẽ lão có an bài khác dành cho mình.
Nghĩ như thế, Nguyên Hạo liền càng tỏ ra bình tĩnh để xem diễn biến tiếp theo, vả lại với thực lực con kiến như hắn thì phản ứng thái quá cũng chỉ thiệt thân mà thôi. Ngồi ở phía xa quan sát mọi việc nãy giờ, vị trưởng lão chủ trì khảo hạch của ký danh đệ tử vẫn không lên tiếng bình luận bất cứ chuyện gì. Lão hiểu rõ cá tính của ông bạn mặt đỏ của mình, nên khá tò mò không đoán ra thiếu niên này có gì khiến lão bạn già mình lại quan tâm đặc biệt như vậy.
- Khà khà, không ngờ năm nay nay có nhiều điều thú vị như thế. Có lẽ Vạn Dược thí luyện sẽ có những bất ngờ đáng chờ mong đây.
Truyện khác cùng thể loại
389 chương
286 chương
111 chương
99 chương
101 chương
84 chương
221 chương
41 chương