Hư Lộ

Chương 213 : Giữa đường gặp gỡ

Vân Liên Sơn mây mù che lối, kẻ đến như say, không biết đường về. Đó là câu truyền miệng của rất nhiều người dân sống xung quanh dãy núi cao vút quanh năm không thấy rõ hình dáng này. Những vị già làng kiến thức uyên bác đều khuyên con cháu của mình tránh xa khu vực "cấm địa" này ra, bởi họ đều cho rằng những ngọn núi bí ẩn kia là nơi các vị tiên nhân cư ngụ. Nếu như có ai dại dột mạo phạm xông vào sẽ bị bắt mất hồn phách, mãi mãi không thể trở về. Truyền thuyết thì vẫn là truyền thuyết, đã trôi qua không biết bao nhiêu thế hệ nhưng vẫn chưa một ai có phúc phận được nhìn thấy tiên nhân dù chỉ một lần. Có điều, con người vốn sợ thần linh nên hầu như không ai dám vượt rào đi tìm kiếm những thứ vượt ngoài hiểu biết của mình cả. Do đó, Vân Liên Sơn vẫn tồn tại độc lập, cách biệt với phàm giới bên ngoài suốt mấy ngàn năm. Mọi chuyện chỉ bắt đầu vào vài tháng trước, khi mà rất nhiều tiếng động đinh tai như núi lở không ngừng truyền ra từ dãy núi này. Rất nhiều người đều lo lắng, có vị lão nhân còn suy đoán là thần tiên đang nổi giận mới tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Kết quả có vẻ ông ta đã đoán đúng khi rất nhiều đốm sáng đủ màu sắc bay ra từ Vân Liên Sơn. Thậm chí, có người còn thấy rõ những đốm sáng này va chạm rồi có cái rơi thẳng xuống khu rừng bên dưới. Một số thôn dân cả gan đã truy tìm theo dấu vết và phát hiện ra những dấu vết đáng sợ. Chính mắt những người này đã thấy cả một cái hố to đùng, bên trong còn có vết máu nữa. Tiếc là không tìm thấy bóng dáng vị tiên nhân nào nhưng họ suy đoán đây là các vị đại tiên thi triển thần thông để chiến đấu với nhau. Câu chuyện thú vị này đã oanh động và lan truyền với tốc độ chóng mặt. Trong suốt một thời gian dài nó vẫn được mọi ngươi lấy ra làm đề tài bàn tán ở trà dư tửu hậu. Đến cả Doãn Nam thành cách Vân Liên Sơn cả trăm dặm cũng có rất nhiều người biết đến câu truyện thần thoại này. - Vào thời điểm đó, trời nổi sấm chớp, nhật nguyệt lưu mờ. Chính mắt lão Dương ta đã chứng kiến tất cả, các ngươi có biết những ánh sáng đó là gì không? Nói ra các người cũng không tin nổi đâu. Cả trăm chòm sáng đều là tiên nhân, có người mặc đạo bào, kẻ thì giống như yêu tinh tu luyện ngàn năm có đuôi và sừng dài nữa. Một lần các vị tiên này đại chiến là ba ngày ba đêm, khiến cho thiên địa cũng khiếp đảm. Trong một tửu quán lớn ở trong thành, một lão già tầm hơn lục tuần đang thao thao bất tuyệt, miệng nói không ngừng đến văng cả nước bọt ra tứ phía. Thế nhưng nhiều người hiếu kỳ vẫn rất hứng thú tụ tập xung quanh để nghe câu chuyện của lão. Chốc chốc lại có tiềng ồ kinh ngạc vang lên, đặc biệt là ở những khúc cao trào. Ở một góc của quán, có ba người đang ngồi uống rượu, gốm một thanh niên dáng vẻ tuấn tú, một tiên thiếu niên có đôi mắt sáng ăn mặc bình thường và một cậu nhóc tầm năm, sáu tuổi đầu trông hơi tà dị nhưng rất đáng yêu. - Nhân loại của các ngươi vẫn thích nói dối như vậy sao? Thật là khác xa với yêu thú bọn ta. Cậu nhóc nhấm nháp chén rượu trên tay, cắn một chút trái cây rồi dùng giọng nói êm dịu rất đặc biệt cất tiếng. - Khi có trí tuệ thì việc lừa dối và xảo ngôn là chuyện không thể tránh khỏi. Từ thuở xa xưa, con người cũng là sinh vật sống theo bản năng mà thôi. Trở thành giống loài có chỉ số thông minh cực cao, nhân loại đã tốn không biết bao nhiêu năm tiến hóa. Điều này cũng tương đồng với yêu thú các ngươi thôi. Khi có trí tuệ rồi tiểu Quân ngươi dám chắc yêu thú không có kẻ gian xảo, giả dối? Thiếu niên ngồi đối diện cười nhạt nhẹ nhàng phản bác. Hắn chính là Nguyên Hạo, còn cậu nhóc kia không ai khác hơn tiểu lang Linh Quân. Sở dĩ tiểu lang có thể hóa thành hình dạng nhân loại đều nhờ vào sợi dây chuyền của mẫu thân để lại. Đó là một bảo vật có rất nhiều pháp thuật và hóa hình là một trong số những khả năng đơn giản nhất của nó. Dù gì thì yêu thú cũng không được chào đón nên trong bộ dạng mới này tiểu lang sẽ dễ dàng hành sự đi lại hơn. - Ngươi chưa từng tiếp xúc với yêu thú cao cấp khác, làm sao ngươi quả quyết như thế? Tiểu Quân có chút không phục hỏi ngược lại. - Suy luận thôi. Có sáng ắt có tối, ở đâu cũng có tốt xấu tồn tại song song. Ngươi không phải cũng từng cho rằng con người chỉ toàn kẻ xấu thôi sao? Ta nghĩ chủng loài nào cũng có cá thể tính cách khác nhau cùng tồn tại thôi. Vẫn thái độ tự tin, lời nói có thần, Nguyên Hạo ôn hòa trả lời. Luận cứ của hắn sắc bén khiến cho đối phương không biết nói gì đành im lặng suy ngẫm. - Được rồi, vấn đề này tạm thời cho qua. Hiện giờ ngươi tính đi về đâu và làm gì? Mẫu thân ta đã căn dặn phải đi theo ngươi nên ta để ngươi làm chủ. Muốn chuyển sang chủ đề khác, tiểu Quân liền nhoẻn cười hỏi. - Chúng ta mới từ Vân Liên Sơn điều tra trở về, các người cũng thấy rõ hiện trường rồi. Theo như dấu vết hiện trường rõ ràng như vậy, chứng tỏ nơi đó đã có chiến đấu kịch liệt xảy ra. Xem ra bọn người Quang Minh hội không chỉ nhắm vào đệ tử tham gia bí cảnh mà cả các vị trưởng lão dẫn đội cũng gặp phải phục kích. Tình thế bây giờ rất phức tạp, không biết hai phe chính tà có vì việc lần này mà nổ ra chiến tranh hay không. Nói đến đây, Nguyên Hạo đưa mắt nhìn Duẫn Khang rồi nghiêm túc nói. - Ta định trở về Hắc Diện Tông một phen rồi tính tiếp. Ngươi thì sao? Hồi môn Vạn Khô Trại? - Ừ, ta tính về trình báo sư phụ xem môn phái thế nào. Nói gì đi nữa ta cũng không thể không quan tâm tới an nguy của Vạn Khô Trại được. Nếu mọi việc yên ổn, ta sẽ đi tìm ngươi sau. Duẫn Khang suy tư một lúc liền gật đầu đáp. Hắn ta tuy muốn đi theo Nguyên Hạo nhưng không thể không quản chuyện của tông môn được. Đành phải tạm thời chia tay, hẹn thời điểm khác gặp lại. - Được rồi, vậy thì ngươi nhớ bảo trọng. Nếu như gặp khó khăn gì cứ đến Hắc Diện Tông tìm ta. Cuộc vui nào cũng tàn, ba người sau một tuần rượu no say liền cáo từ, chia ra hai đường. Tiểu Quân thì đi theo Nguyên Hạo, Duẫn Khang một mình lên đường. Vì không biết tình huống các môn phái hiện giờ ra sao nên Nguyên Hạo di chuyển rất thận trọng, không dám lỗ mãng lao đi vùn vụt. Mặc dù bên cạnh hắn có một đám yêu thú bảo tiêu nhưng Nguyên Hạo luôn giữ vững cách làm việc của mình. Nhờ ưu điểm này mà hắn từ bé đã tránh được rất nhiều phiền phức không đáng có. - Chúng ta đang ở trên địa phận của Mạnh Trần quốc, là một tiểu quốc sát với Vân Liên Sơn. Khu vực xung quanh dãy núi này gồm có năm nước nhỏ, đều do một tiểu tông môn một sao là Phiến Ma Tông cai quản. Kiến thức của Nguyên Hạo không ít. Ở trong Hắc Diện Tông hắn đã xem qua bản đồ của đông đại lục cũng như phân bổ thực lực của ma đạo nên nhớ rất rõ. Đi theo sát hắn, tiểu Quân hứng thú ngắm nhìn thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ. Từ lúc sinh ra đến giờ, nó chỉ biết quanh quẩn bên trong không gian tù túng, không hề biết thế giới khác ra sao. Nên hiện tại tâm tình của nó rất tốt, tuyệt không bao giờ có ý nghĩ trở lại bên trong Vân Liên Sơn Vụ. Còn những cái gì chính tà chi chiến, nó đều để ngoài tai. Dù có nghe đến, nó cũng chẳng thèm quan tâm. Hai người vừa đi ra khỏi Doãn Nam thành được vài chục dặm thì bắt gặp hai người một nam một nữ đang vội vã đạp phi kiếm bay về hương của mình. - Là người của Phiến Ma Tông, trên áo của họ có ký hiệu đặc trưng của môn phái. Hai người kia chẳng mấy chốc đã phi hành đến trước mặt. Khi nhìn thấy Nguyên Hạo và tiểu Quân thì nét thất vọng trên mặt của họ trở nên nồng đậm. Người nam độ tuổi ngoài bốn mươi đưa mắt ra hiệu với cô gái trẻ, họ định lướt qua Nguyên Hạo để rời đi. - Hai vị đạo hữu xin dừng bước, tại hạ có chút chuyện muốn hỏi thăm. Thấy hai người kia không có ý định dừng lại, Nguyên Hạo bất đắc dĩ đành phải đứng ra ôm quyền lịch sự chào hỏi. Hành động bất ngờ này của hắn khiến cô gái theo sau trung niên nhân không kịp né trành đành phải để cho phi kiếm dừng lại. - Tên kia, ngươi muốn gì? Tại sao lại cản đường bọn ta? Cô gái sắc mặt tái nhợt vội lấy ra một phù lục cầm sẵn, tư thế sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Trung niên nhân kia thì hoảng hốt quay lại, ánh mắt sắc lạnh tỏa ra sát ý bao lấy hai người Nguyên Hạo. - Haha, hai vị hiểu lầm rồi. Tại hạ chẳng qua thấy hai vị mặc phục trang của Phiến Ma Tông môn đồ nên muốn hỏi thăm chuyện một phen. Tuyệt không có ác ý gì khác. Cười khan một tiếng, Nguyên Hạo hướng vị trung niên kia nhã nhạn cất tiếng, tư thế rất hiền hòa. Theo biểu hiện của hai người này, hắn đã đoán ra bảy, tám phần là đang bị truy đuổi. Nhưng dù sao thì hắn cũng lỡ chặn họ lại rồi, để xem kẻ địch mạnh yếu ra sao rồi hắn sẽ xem xét có ra tay hỗ trợ không. - Ngươi nói thật? Cô gái bị hắn chặn trước mặt có đôi mắt to, tóc đen tuyền, đôi chân dài, cũng là mỹ nữ hiếm có. Nhưng thoạt nhìn cô ta có vẻ quá ngây thơ, không có sự thiết huyết tôi luyện của đệ tử ma đạo thường thấy. - Mạn nhi, không cần nhiều lời với hắn. Chúng ta mau chạy thôi, kẻ thù sẽ đuổi đến ngay tức khắc. Nam tử trung niên thấy cháu gái của mình còn muốn bắt chuyện với tên thiếu niên lạ mặt kia thì vội vàng hét lớn. Nếu như không phải không nhìn thấu được nông sâu tu vi của đối phương thì hắn đã không kiêng kỵ đánh cho tên kỳ đà cản đường này một trận rồi. - Hắc hắc còn muốn trốn sao? Quá muộn rồi. Ngay lúc này, một giọng cường âm lãnh vang lên. Mười tên mặc đồ đen xuất hiện, trên ngực bọn chúng có đeo một huy hiệu hình như mặt trời. "Thì ra là Quang Minh hội, không nghĩ tới bọn chúng cả gan truy kích người Phiến Ma Tông ngay trong lãnh địa của ma giáo. Xem ra mấy tháng mình bị nhốt bên trong Vân Liên Sơn Vụ, bên ngoài đã có biến hóa không nhỏ rồi" Vừa quan sát Nguyên Hạo đã nhận ra lai lịch của đám người mới đến. Năm tên có tu vi Trúc Cơ kỳ, đặc biệt hai gã dẫn đầu còn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Ngoài ra còn có năm tên đệ tử Ngưng Khí đi theo. Đội hình này đem truy sát hai người bên phía Phiến Ma Tông đúng là quá thừa sức. Tuy trung niên nhân kia cũng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ nhưng một chọi năm ông ta rất ít có cơ hội thủ thắng. Đã vậy nhìn thái độ thì cô gái yếu đuối có tu vi Ngưng Khí này có lẽ đang được ông ta bảo vệ. Như vậy cơ hội đào thoát của ông ta và cả cô gái này lại càng rớt xuống thấp thảm hại, phải nói là cửu tử nhất sinh. - Nguy rồi! Mạn nhi, con mau chạy đi, để tứ thúc ở lại ngăn cản bọn chúng. Trung niên nhân khuôn mặt tái mét, la lớn một tiếng liền lấy ra thêm ba cây phi kiếm xông tới. Với hoàn cảnh này, gã đã sẵn sàng liều mạng để đứa cháu của mình có cơ hội sống sót. - Haha, Thẫm Toàn Văn, ngươi thật tự đề cao khả năng của mình quá rồi. Ngươi nghĩ chỉ một mình ngươi có thể ngăn cản bọn ta hay sao? Một tên có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ phía Quang Minh hội cười lớn chế nhạo, rồi lấy ra pháp khí ngạnh chiến với trung niên nhân. "Ầm ầm" - Hự Chỉ một chiêu, vị trung niên kia đã rơi xuống hạ phong, phải lùi lại mấy thước. Khóe miệng của gã cũng rỉ máu, nhưng gã lại bất chấp tiếp tục lao tới. - Đúng là không biết sống chết, vậy thì để ta tiễn ngươi một đoạn. - Hừ, không phải ta đã bị nội thương thì ngươi dễ gì mà chiếm lợi thế trước ta được. Đúng là tiểu nhân đắc ý. "Uỳnh uỳnh" Hai bên điều khiển pháp khí va chạm nhau liên tục, pháp thuật cũng được tung ra hết sức ác liệt. Nhất thời, tên áo đen muốn đánh bại trung niên nhân cũng không dễ dàng gì. - Tứ thúc, để con tới giúp người. Cô cháu gái của trung niên nhân run rẩy định lao lên hỗ trợ, nhưng ngay lập tức cô bị năm tên đệ tử Ngưng Khí bên phe địch vây lại. - Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, đến đây hầu hạ cho bọn ta rồi ta sẽ tha chết cho. Tứ thúc của ngươi trước sau cũng phải chết, chi bằng cứ vui đùa với chúng ta đi. - Tránh xa ta ra, lũ đê tiện. Bị năm tên kia nhìn như hổ đói rình mồi, cô gái gọi là Mạn nhi sắc mặt trắng bệch, sợ hãi tột độ, vung pháp khí đánh lung tung cả lên. Mà đám đệ tử Ngưng Khí kua cũng không hạ sát thủ, chỉ như mèo vờn chuột, buông lời cợt nhã tệ hại. Đứng một bên nhìn mọi chuyện diễn ra, Nguyên Hạo thở dài lắc đầu. Còn tiểu Quân thì hời hợt quan sát rồi khẽ nói: - Nhân loại các ngươi thật ngốc, nếu từ đầu cô gái kia xoay người bỏ chạy ngay thì sẽ có một chút cơ hội sống sót. Mà tên đi chung với cô ta cũng rảnh tay để tìm đường thoát thân. Hiện tại cả hai người bị bao vây như vậy như cá nằm trên thớt, không có một điểm hi vọng nào nữa cả. Nghe lời nói của tiểu Quân, Nguyên Hạo chỉ biết cười khổ. Con sói này từ lúc sinh ra đến giờ chưa trải nhân tình, suy nghĩ thật là máu lạnh quá. Hắn đành nhẹ giọng cười giải thích: - Tiểu Quân, ngươi không hiểu rồi. Hành động của cô gái, nhân loại chúng ta gọi đó là... nhân tính.