Hư Lộ

Chương 210 : Minh Không Thạch

- Không phải chứ, ta đã phong bế hơi thở rồi mà vẫn bị phát hiện ra sao? Duẫn Khang đau khổ thầm nghĩ mình xong đời rồi, nhưng chợt hắn nghĩ đến điều gì đó rồi bỗng dưng mở mắt ra, nhìn chăm chăm về hướng Nguyên Hạo với thần sắc khó tin. Hắn còn dụi dụi lỗ tay của mình, có thể vừa rồi hắn nghe lầm chăng? Phía gần đó, Nguyên Hạo vẫn nằm im như một cái xác chết, không có dấu hiệu động đậy hay tỉnh lại gì cả. Điều này khiến cho Duẫn Khang nghĩ rằng vừa rồi mình nghe hấy tiếng động chỉ là ào giác mà thôi. - Không đúng, ta nhớ trước khi ngất Nguyên Hạo bị con gấu đen đè nát bét rồi. Vì sao bây giờ cơ thể lại lành lặn vô khuyết như thế? Đảo mắt lướt nhìn xung quanh một chút, trừ bóng tối bao phủ ra không còn gì khác. Lúc này, Duẫn Khang mới từ bỏ suy đoán có người tới cứu giúp bọn họ. Mặc kệ là tình huống thế nào thì cũng phải thoát khỏi cái chốn đáng sợ này trước, hắn ta không suy nghĩ nhiều mà cố gắng lê cái thân bị trọng thương của mình lại gần Nguyên Hạo. Phải nói rằng tên này tuy hơi ngờ nghệch nhưng cũng không phải thứ phế phẩm, dù cho xương cốt bị gãy khá nhiều nhưng Duẫn khang hắn vẫn kiên trì từng bước tiến lên trong đau đớn. Tốn cả vài phút, hắn ta mới đến được bên cạnh Nguyên Hạo, thở ra một hơi, hắn ngồi bệt xuống một cách khó khăn. - Hơi thở có chút suy nhược nhưng không có vấn đề gì đáng lo ngại. Thật không ngờ tên này mạng lớn thật, không biết hắn đã hóa giải hắc vụ và yêu thú như thế nào nữa? "Khụ khụ" Sau khi kiểm tra tình trạng của Nguyên Hạo thì Duẫn Khang lại ngồi nghĩ ngợi lung tung, mọi chuyện diễn ra quá nhanh và ác liệt cứ như một cơn ác mộng khiến cho hắn khó mà nhất thời tiêu hóa được. Ngay lúc này, Nguyên Hạo khẽ run người,ho khan vài tiếng, và có dấu hiệu tỉnh lại. - Này, này, ngươi tỉnh lại rồi hả? Ngươi cảm thấy vẫn ổn chứ, có chỗ nào không khỏe không? Duẫn Khang tỏ ra sốt sắng y như thấy người thân của mình hồi phục. Ở nơi nguy cơ trùng trùng này, có thêm một bằng hữu chính là có thêm một cánh tay trợ lực, gia tăng thêm hi vọng sống sót.  - Đây là đâu vậy? Không phải ta đã chết rồi sao? Bản thân Nguyên Hạo còn mơ hồ hơn cả Duẫn Khang. Trước khi ngất đi, hắn đã chắc mẻm mười mươi là mình xong đời rồi. Lúc đó, hắn cảm thấy sinh lực toàn thân bị hút đi nhanh chóng, cuối cùng là mê man không còn biết gì nữa cả. Bây giờ tỉnh lại, chỉ có cảm giác hư thoát, đầu nặng như mang chì, còn lại thì vẫn bình thường, xem ra hắn ta vẫn chưa hắc vụ thôn phệ. - Ngươi chưa có chết, chỉ là bị ngất đi một lúc thôi. Còn diễn biến xảy ra thế nào thì ta cũng không rõ, ta cũng như ngươi chỉ vừa tỉnh lại sớm hơn một chút thôi.  Biết mình vẫn còn sống, Nguyên Hạo thở ra một hơi. Chưa bao giờ hắn cảm thấy tử vong gần với mình đến vậy, thế giới bao la, nguy cơ ở nơi nào cũng có, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, tan da nát thịt ngay. Vốn hắn cho rằng yêu lang và mấy con yêu thú kia đã là tồn tại khủng bố hiếm có rồi, ai ngờ bên trong cái Băng Hỏa cung này lại chứa đựng những thứ vượt xa cả hiểu biết của hắn nữa. Không biết vì sao mình vẫn chưa chết, hắc vụ thì biến đi dâu mất nhưng thoát được một mạng là tốt rồi. Xoa xoa thái dương vài cái, đôi mắt Nguyên Hạo lấy lại thần thái minh mẫn vốn có, hắn đứng dậy quan sát một tí rồi nói vơi Duẫn Khang: - Tạm thời không cần tìm hiểu ngọn nguồn mọi việc, chuyện cấp thiết bây giờ là làm sao ra khỏi nơi quỷ quái này. Ai mà biết được hắc vụ kia có quay trở lại không? Hoặc còn có thứ gì đáng sợ tương tự nó ở trong cung điện này thì sao? Thời gian rất quý giá, mau đi thôi. Tuy thể lực chưa phụ hồi nhưng Nguyên Hạo biết ở lại nơi này thêm giây phút nào nữa cũng là đang đem mạng nhỏ ra đùa giỡn. Phóng ra một đóa hỏa diễm để soi sáng cảnh vật, hắn quan sát một lượt căn phòng mà mình đã tiến vào xem hình dáng nó như thế nào. Bất ngờ thay, ngoại trừ cái xác con gấu đen to đùng và vô số xương yêu thú trắng hếu ra thì chẳng có một cánh cửa nào. Căn phòng khổng lồ này tựa như là một cái nhà giam, hay giống như cái bãi tha ma của yêu thú, không có một tí ánh sáng hay lỗ hỗng gì khác.  - Cái thứ này bị giam giữ ở đây không biết bao lâu rồi. Có thể nhốt được ác ma đáng sợ như vậy thì tuyệt đối căn phòng này được gia cố ít nhất cũng là trận pháp cao cấp, kèm theo bảo vật hỗ trợ. Ta xem ta và ngươi dù thoát chết khỏi tay hắc vụ thì lần này cũng khó tránh số mệnh rồi. Nét mặt Duẫn Khang vừa mới khôi phục chút hi vọng liền xụ xuống, chán nản lắc đầu nói. Hắn là thiên kiêu một đại tông phái ở Đông đại lục, tầm mắt không kém, tất nhiên nhìn ra được chỗ bất phàm của căn phòng này. Đừng nói là hắn, cho dù các vị trưởng lão hay chưởng môn nhân có tới nơi này thì cũng đành bó tay chịu chết mà thôi. Lần này tham gia Vân Liên Sơn Vụ đúng là quyết định sai lầm nhất cuộc đời gã, bao nhiêu bi kịch cứ xảy đến, hết hi vọng rồi lại đến tuyệt vọng. - Không hẳn, có tử ắt có sinh, có lối vào sẽ có lối ra. Nếu như có người có ý nhốt yêu ma vào trong này thì hắn sẽ có cách để mở căn phòng này ra được. Quan trọng bây giờ là phải giữ được bình tĩnh, ta và ngươi hãy chia ra hai bên để tìm kiếm. Nếu ai có phát hiện gì thì lập tức báo cho người kia để hỗ trợ. Trái với Duẫn Khang, Nguyên Hạo không để tinh thần bị lung lay, trải qua nhiều lần sinh tử hắn đã được tôi luyện rất nhiều. Nếu như ngày xưa ở địa cầu, hắn chỉ là một tên ma lanh, giảo hoạt và sợ chết thì hiện tại Nguyên Hạo đã có lí giải với sinh tử thoáng đạt hơn rất nhiều. Cái nhìn của hắn với nhân sinh cũng dần biến hóa, nâng lên một tầm cao mới. Con người trong hoàn cảnh khắc nghiệt sẽ trưởng thành nhanh chóng hoặc bị đào thải, câu nói này vẫn giữ được sự đúng đắn của nó. - Không cần phải tốn thời gian lôi thôi như vậy, ở hướng đông ba mươi bước có huyền cơ, ngươi hạy tự mình tìm hiểu đi. À, nhân tiện hạy thu xác con gấu "nhỏ" này vào, thân thể linh thú là thứ độc nhất vô nhị ở linh giới này đó. Vừa định chia nhau ra để tìm lối thoát thì trong đầu Nguyên Hạo vang lên tiếng nói của Tiểu Vô chỉ dẫn khiến hai mắt của hắn lóe lên. Hắn cũng không phải ngu ngốc, sớm đã liên hệ việc hắc vụ biến mất đến Tiểu Vô nhưng không có thời gian để hỏi thăm mà thôi. Dù không phải nó giúp mình thì quá trình những gì xảy ra Tiểu Vô cũng có thể quan sát rõ ràng từ đầu đến cuối. Bây giờ nó đột nhiên mở lời, tất nhiên có đạo lí của mình. Nguyên Hạo không cần do dự mà nhanh chân di chuyển về hướng Tiểu Vô vừa hướng dẫn. - Đây là... Nhìn khoảnh đất đầy xương trắng, Nguyên Hạo nhíu mày. Theo lẽ thì Tiểu Vô không bao giờ đùa giỡn hay lừa gạt hắn. Vậy thì lý do chỉ có một, đó là phía dưới đống xương này phải chứa thứ gì đó. Suy luận như vậy, Nguyên Hạo cẩn thận đào bới từng mảnh xương lên, tỉ mỉ quan sát, không để sót bất kỳ thứ gì. Sau khi đào được tầm hai mét, hắn cảm giác tay mình đụng trúng thứ gì hình tròn và cứng hơn cả sắt thép. lại lạnh thấu xương. Cố gắng moi thứ đó lên nhưng không được, dường như no gắn liền với mặt đất làm một thể vậy. Không còn cách nào khác, Nguyên Hạo bèn lật tung sạch sẽ mọi thứ lên để xem xét cái thứ kia rốt cục có hình dạng gì. - Ngươi tìm được gì vậy? Duẫn Khang thấy Nguyên Hạo đào bới ngày càng mãnh liệt thì hiếu kỳ chạy sang. Hiện tại thương thế của hắn cũng bớt một phần do phục dụng đan dược của Nguyên Hạo đưa cho. Lúc hắn sang đến thì mọi thứ cũng được dở bỏ xong, trước mặt hai người hiện ra một viên đá màu xám trơn bóng, lớn bằng trái bí ngô.  - Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ thứ này có thể là chìa khóa giúp chúng ta thoát khỏi nơi này.  Nguyên Hạo miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng đang thắc mắc không thôi. Cái thứ kia trông bề ngoài nhỏ bé nhưng lại nặng như một quả núi, thật không biết nó được tạo thành từ chất liệu gì nữa. Hết cách, hắn đành lặng lẽ truyền âm hỏi thăm Tiểu Vô về lai lịch của hòn đá. - Hà hà, ta biết thế nào tiểu tử ngươi cũng phải cầu cạnh ta mà thôi. Nể tình ngươi vừa chết đi sống lại, ta không làm khó ngươi. Thứ này gọi là Minh Không Thạch, ở tiên giới cũng không phải quá quí hiếm. Thứ này chẳng có tác dụng gì trừ bài xích ma quỷ, những thứ ô uế nên thương được dùng lót vào các kiến trúc xây dựng để xua đuổi những loài quỷ quái đến phá hoại. Đương nhiên đối với yêu vật lợi hại thì thứ này chả khác gì cây cảnh, không có chút tác dụng, nhưng hắc vụ lúc nãy ở tiên giới chỉ là xếp hàng thấp nhất, nên nó mới bị vây khốn bên trong căn phòng này suốt mấy trăm năm. Theo ta đoán, con gấu đen kia khi biết mình bị yêu tà xâm lấn nên đã tự nhốt mình vào đây, lấy Minh Không Thạch ra tạo thành một cái lồng giam. Sau khi hắc vụ xâm lấn thành công linh hồn của yêu thú thì cũng như chim lồng cá chậu, không thể thoát ra được nữa. - Vậy ta phải làm gì với Minh Không Thạch này đây? - Hắc hắc, căn phòng này tổng cộng được bao bọc bởi ba mươi sáu viên Minh Không Thạch, thiết kế một trận pháp vây khốn đơn giản.Linh thú tuy có trí tuệ nhưng cũng không thể so sánh với nhân loại nên trận pháp này cũng không quá khó để phá giải, ta nghĩ ngươi đủ khả năng để hoàn thành. Có điều, để vô hiệu hóa Minh Không Thạch cần phải có vài loại linh mộc, mà ngươi thì không có mấy thứ đó, nên chỉ có thể dùng máu của mình để thay thế mà thôi. Tiểu Vô nở nụ cười gian xảo giải thích khiến Nguyên Hạo có chút ngoài ý muốn. - Minh Không Thạch là vật liệu chuyên dùng để đuổi quỷ nhưng nó lại kỵ mộc hệ, cho nên nhiều tên quỷ tu vẫn dùng vài loại linh mộc để trấn áp nó. Ngươi thân mang Hư Vô linh căn, là linh căn thuần khiết nhất thiên địa, máu của ngươi tuy không khắc chế Minh Không Thạch nhưng lại có tác dụng cộng hưởng. Từ đó, ngươi có thể mở trận pháp để thoát ra ngoài được, hiểu chưa hả não nhỏ. Sau khi chỉ dẫn xong, Tiểu Vô lại im lặng, nó tin tưởng Nguyên Hạo biết cách xử lý mọi việc ra sao.  - Minh Không Thạch? Được rồi, để ta thử xem sao. Tốn một chút thời gian để xác định tất cả vị trí của ba mươi sáu viên Minh Không Thạch, Nguyên Hạo bắt tay vào việc phá trận. Đầu tiên, hắn vẽ ra cấu trúc trận pháp, và xem xét cách vận hành của nó. Cũng may, đúng như Tiểu Vô đã nói, trận pháp này được thiết kế vô cùng đơn giản. Uy lực chủ yếu của khốn trận này là do hiệu quả của Minh Không Thạch mang đến chứ không phải do cấp độ của trận pháp tạo nên. Điều này đồng nghĩa với việc chỉ cần giải quyết Minh Không Thạch là có thể hóa giải được mọi thứ. Thử nhỏ một giọt máu lên một viên Minh Không Thạch, ngay lập tức viên đá trở nên sáng bóng lấp lánh một cách kỳ diệu. Đồng thời, Nguyên Hạo cũng cảm nhận được giữa mình và viên Minh Không Thạch có một sự liên kết mờ ảo. Thấy cách làm này mang lại hiệu quả, hắn ta tiếp tục nhỏ máu lên ba mươi lăm viên đá còn lại. Khi tất cả cùng sáng lên, bấy giờ, hắn mớ rõ ràng cảm thấy mình hoàn toàn có thể khống chế trận pháp đơn giản kia. Mọi thứ bây giờ chỉ trong một ý nghĩ của hắn là có thể điều khiển được, không có chút trở ngại nào cả. "Ầm ầm" Sau khi mở mắt trận ra, Nguyên Hạo phát hiện con đường để ra khỏi căn phòng không phải ở trên các vách tường, mà là ngay phía dưới, ở giữa trung tâm căn phòng. Mặt đất bắt đầu nứt ra, lộ hẳn một lối đi bằng bậc thang sâu thẳng xuống lòng đất. Đứng từ trên quen sát, phía dưới là cả một màu đen sâu thẳm, không thấy điểm cuối, cũng không biết cầu thang này sẽ dẫn đến tận nơi đâu. Ở lại cũng chỉ có con đường chết, Nguyên Hạo hít một hơi rồi bình tĩnh bước xuống, chậm rãi đi xuống phía dưới. Phía sau hắn, Duẫn Khang cũng vội vàng đi sát bên, không dám tách ra. Khi hai người đã hoàn toàn tiến vào lòng đất, mặt đất từ từ khép lại, che khuất hoàn toàn mọi thứ vừa xày ra. Ánh sáng của ba mươi sáu viên Minh Không Thạch cũng ảm đạm đi, không còn chiếu sáng nữa. Tuy mấy viên đá này có tách dụng trừ ma nhưng Nguyên Hạo quyết định không lấy chúng đi. Dù sao thì hắn cũng không biết trận pháp này còn áp chế yêu ma quỷ quái nào nữa không, cho nên tốt hơn là không động đến thì hơn. Chính sự cẩn thận này của hắn đã giúp cho đông đại lục thoát được một hồi tai kiếp, còn lý do vì sao thì sau này khi hắn quay lại Băng Hỏa Cung chúng ta sẽ rõ.