Hư Lộ

Chương 156 : Thuần thú sư

Nghe thấy giọng nói này, Liễu gia cao tầng sắc mặt trở nên ngưng trọng. Những tiểu bối khác còn mù mờ chưa rõ, nhưng bọn họ thì rất quen thuộc. Người vừa cất tiếng vang vọng đó chính là Trần Hằng, gia chủ của Trần gia tại Tịch Dương trấn. Bình thường lão già này rất ít khi xuất hiện, nhiều người còn cho rằng lão ta là người nhút nhát. Thật ra, những người ở cùng tầng lớp đều biết Trần gia chủ là một tên thâm hiểm, mưu kế sâu xa. Kịch chiến vừa xong, lão ta liền xuất hiện, đây nói lên việc này hoàn toàn không phải trùng hợp. Nhíu mày một cái, Liễu Hoành nhìn qua Nguyên Hạo đang ngồi đả tọa cố gắng tranh thủ hồi phục một chút. Liễu lão gia chủ cũng hiểu rằng hiện tại cần phải nghĩ kế kéo dài thời gian. Không nói đến thiếu niên cứu tinh của gia tộc mình thì toàn bộ Liễu gia trưởng lão cũng không ở trạng thái phù hợp có thể cường ngạnh với kẻ địch. Nghĩ như vậy, lão bèn đạp phi kiếm bay lên cao, lớn tiếng đáp: - Trần Hằng, ngươi đừng ép người quá thái. Liễu gia ta cùng Trần gia ngươi cũng chưa từng gây hấn gì, thế mà các ngươi lại cùng với Thịnh gia hợp tác đột kích gia tộc của chúng ta là đạo lí gì? Các ngươi nghĩ Liễu gia là quả hồng mềm muốn diệt là diệt hay sao? Dùng khẩu khí mạnh mẽ đáp trả, đồng thời ánh mắt của Liễu lão cũng lướt qua Liễu Huệ đang bị trói gô một bên. Đối phương xuất động lần này không nhiều, chỉ có tầm khoảng mười người. Tuy nhiên thực lực của đội ngũ này lại rất cường hãn với năm tên trưởng lão nửa bước Trúc Cơ, và một tên trung niên Trúc Cơ kỳ khác ngoài Trần Hằng ra. Bên cạnh tên Trúc Cơ kỳ đó còn có một con rắn lớn màu xanh lá trông rất hung tợn. - Yêu thú sao? Nhìn thấy con quái này, Liễu Hoành thoáng giật mình một cái. Theo thông tin tình báo, lão từng nghe phong phanh Trần gia có một thuần thú sư khách khanh tọa trấn. Lúc đó, lão còn bán tín bán nghi, không ngờ hôm nay lại được diện kiến trong hoàn cảnh như thế này. Trong các chức nghiệp trên đại lục Lạc Thần, thuần thú sư giữ một vị trí rất đặc biệt. Đầu tiên, nó không phải là một chức nghiệp rộng rãi như luyện dược sư hay luyện khí sư. Vì vậy, rất ít người có cơ hội gặp được thuần thú sư, nếu có thì họ cũng không dễ gì mời được đối phương xuất trướng hỗ trợ. Tại sao thuần thú sư lại lợi hại như thế? Câu trả lời đơn giản thôi: yêu thú. Thuần thú sư có thể thuần phục yêu thú, bắt nó làm sủng vật cho mình cũng như có thể thuần phục yêu thú cho người khác. Để có được một đầu yêu thú cường đại hộ thân, rất nhiều người, gia tộc đã phải cầu đến thuần thú sư. Đối đầu với thuần thú sư cũng là chuyện ít người nguyện ý nhất. Thử nghĩ xem, một mình ngươi vừa phải đánh nhau với yêu thú hộ thân lẫn chủ nhân của nó thì cảm giác ra sao? Đó là còn chưa tính đến việc thuần thú sư cấp cao có thể có nhiều hơn một đầu yêu thú hộ thân. Như thế khác gì lấy nhiều khi ít? Đúng thế, là lấy số lượng đè bẹp ngươi, ngươi làm gì được chứ. Thuần thú sư chức nghiệp nghe nói phần lớn xuất phát từ một số tông môn, trong đó nổi tiếng nhất là Thuần Thú Tông, siêu cấp tông môn nằm ở đại lục Trung Tâm. Tương truyền, ngay cả cao cấp yêu thú cũng có thể bị tông môn này thu phục. Điều này làm nhiều người nghe mà rợn cả người, phải biết yêu thú cấp cao ngoại trừ sức mạnh cường đại ra còn có linh trí không kém nhân loại. Vì vậy, thuần thú sư cấp cao có yêu thú hộ thân tương đương với một siêu cường giả hộ vệ vậy. Ai mà dám chọc vào bọn họ cơ chứ? Cũng như tên thuần thú sư của Trần gia này, do vận khí cực tốt nên Trần Hằng lão mới có cơ duyên mời được tên kia về gia tộc. Tất nhiên cái giá để cung phụng cho tên thuần thú sư này cũng cực kỳ đắt đỏ, ngay cả tộc trưởng như lão cũng không được đãi ngộ như thế. - Hừ, Liễu Hoành ngươi đừng có ở đó mà miệng lưỡi. Bốn vị Trúc Cơ kỳ của hai nhà Trần gia và Thịnh gia đều thất bại, chứng tỏ các người không hề đơn giản. Cũng may ta đã có chuẩn bị sẵn, nếu không cũng khó lòng mà lật ngược ván cờ này. Sau khi đánh chết đại trưởng lão Liễu gia, Trần Hằng cùng tên thuần thú sư không hạ sát Liễu Huệ ngay mà còn giữ lại làm con tin. Xem ra quyết định của lão là vô cùng sáng suốt, hiện tại đã có chỗ dùng đến. Khi đến nơi này, Trần gia chủ cũng sợ hãi không ít. Bốn Trúc Cơ kỳ cùng vô số thủ hạ tấn công Liễu gia bất ngờ nhưng kết quả lại thảm hại vô cùng. Đám sương mù bên trong Liễu gia hậu viện vẫn chưa tan ra, nên lão không thể nhìn rõ mọi vật. Nhưng lão có thể xác định trừ Liễu Hoành ra, không còn Trúc Cơ kỳ nào khác ở nơi này. Điều này nói lên điều gì ai cũng đã hiểu. "Bốn tên kia không chết thì cũng bị thương bỏ chạy, thực lực của Liễu gia mạnh mẽ đến mức này sao? Chắc chắn không phải có Kim Đan kỳ giúp đỡ, nếu cấp độ đó ra tay thì căn bản Trần gia và Thịnh gia sớm đã bị người ta xóa sổ lâu rồi. Nếu tu vi Trúc Cơ kỳ thì tại sao ta không thể cảm ứng ra được chứ?" Càng phân tích càng cảm thấy mù mờ khó hiểu, Trần Hằng quyết định giải quyết nhanh mọi chuyện trước mắt. Ít nhất hiện giờ thì thế chủ động vẫn đang nằm trong tay của lão. Ánh mắt trở nên lăng lệ, lão liền lớn tiếng nói tiếp: - Bây giờ nếu muốn con bé này sống thì lập tức tự phong bế kinh mạch cho ta. - Hừ, ngươi tưởng ta là đứa con nít ba tuổi sao? Nếu như ta tự phong bế kinh mạch thì khác gì đưa mạng của cả Liễu gia cho ngươi. Với tính cách ác độc của ngươi sẽ tha cho chúng ta sao? Liễu Hoành cười khinh bỉ đáp. Những lời của lão cũng là sự thật, đối phương tuyệt đối sẽ không để cho một người Liễu gia nào sống sót. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đây chính là châm ngôn làm việc của hầu hết những kẻ sát phạt. Phản ứng bình tĩnh có phần khôn khéo của Liễu Hoành khiến Trần Hằng nhíu mày. - Đã như thế thì ta sẽ khai đao từ con nhóc này trước vậy. Không thể dụ dỗ đầu hàng, Trần Hằng bèn vung tay lên định xuống tay với Liễu Huệ. - Khônggggggg Liễu Hoàng hét lên, đôi mắt long lên bất chấp tất cả phóng đến nhưng tốc độ vẫn quá chậm. Tưởng chừng như Liễu lão phải nhìn đứa cháu thương yêu bị giết hại trước mắt mình thì một tia sét lớn đánh thẳng xuống tay của Trần Hằng. "Ầm ầm" - Kẻ nào? Bị ngăn trở, Trần gia chủ tức giận quay ngắt lại quát lớn. Từ trong sương mù, một bóng dáng cao gầy chậm rãi xuất hiện. - Một tên nhóc Ngưng Khí kỳ sao? Trên tay hắn là... - Hình như đây là Trần gia trưởng lão đúng không? Lúc nãy tên này xông vào phá giấc ngủ của ta nên đã bị ta tiện tay trảm mất rồi. Nguyên Hạo cầm trên tay là đầu lâu của tên Trần gia đại trưởng lão bị hắn một chưởng đánh vỡ tim. Thật ra bản thân hắn cũng không muốn phải dùng đến kế sách này, thế nhưng hắn không còn cách nào khác. _ Tiểu quỷ, ngươi là ai? Trần Hằng phẫn nộ lên tiếng hỏi, nếu như không có kiêng kỵ những lời đối phương nói thì đã ra tay rồi. Phía bên kia, Liễu Hoành thì vừa xông lên đã bị tên thuần thú sư và con rắn khổng lồ chặn lại, không thể làm gì được. - Haha, ta là gia gia của ngươi đây, có ngon thì đến đây cắn ta đi. Ức hiếp một ông già và một tiểu cô nương như thế nhục lắm. A nhổ vào, súc sinh cũng không bằng. - Gào Bị chọc giận đến cực điểm, Trần Hằng như con thú xổng chuồng, ném Liễu Huệ qua một bên rồi điên cuồng phóng đến. Có lẽ Nguyên Hạo không biết, tên đại trưởng lão kia chính là thân đệ duy nhất của Trần Hằng nên lão mới bị xúc động đến vậy. Nếu như người bị giết là một tộc nhân khác thì chắc chắn lão cũng căm phẫn nhưng có thể kìm chế được. Đôi lúc, người hại không bằng trời hại là vậy. - Sátttttttt Bùng lên uy áp mạnh mẽ áp chế tên thiếu niên, Trần Hằng nở nụ cười ác độc vung tay đánh xuống. Một tên Ngưng Khí nhỏ nhoi cũng dám buông lời khi nhục lão, đúng là chán sống rồi. Nhìn thấy khuôn mặt tên thiếu niên tái nhợt, cơ thể không thể chuyển động được, lão càng nắm chắc thẳng tay vung xuống mà không suy nghĩ gì. - Hô Ngay thời điểm này, Nguyên Hạo mới vận dụng linh lực trong người mình, đột phá nhanh chóng đến thực lực gần như Trúc Cơ, phá vỡ xiềng xích của kẻ địch. Tiếp theo hắn dùng Di Ảnh Bộ né đầu thoát khỏi chưởng lực, một tay phóng Thạch Huyết ra. "Uỳnh uỳnh" "Phập" Cả hai cùng bị trúng đòn của đối phương văng ra. Diễn biến bất ngờ này khiến tên thuần thú sư giật mình, gã vội ra lệnh con rắn gia tăng tấn công Liễu Hoành. Trên mặt đất lúc này, Nguyên Hạo cảm thấy vài cái xương sườn của mình đã gãy nát bét, nội tạng bị tổn thương không nhẹ. Tuy nhiên, Trần Hằng càng thê thảm hơn nhiều, Thạch Huyết đã đâm chính xác ngay tim của lão, không cho vị Trúc Cơ kỳ này bất kỳ cơ hội nào. Ngay vị trí bị trúng đòn của Trần Hằng còn lộ ra một bộ pháp khí áo giáp phòng ngự màu bạc. Thì ra lão có hộ thân pháp khí nên mới tự tin như thế, tiếc là lão nằm mơ cũng không nghĩ tên thiếu niên Ngưng Khí kia lại có được một thanh linh bảo. Tìm khắp Đông đại lục chắc không ai ở tu vi thấp như Nguyên Hạo lại có hàng khủng để sử dụng như thế. "Hự" Bên này, Liễu Hoành trước sự tấn công dồn dập của thuần thú sư và con rắn đã bị đánh văng vào góc tường Liễu gia, cả người đầy huyết tinh. Không thèm đếm xỉa đến lão nữa, tên kia cùng sủng thú của mình bước từng bước về phía Nguyên Hạo đang gượng đứng dậy. - Haha, khá lắm tiểu tử. Lúc nãy ngươi nói giết chết tên đại trưởng lão Trần gia, ta không tin tưởng tí nào. Nhưng giờ thì ta đồng ý rằng ngươi hoàn toàn có thực lực đó. Ta nhìn không lầm thì ngươi chỉ có thể bộc phát thực lực đạt đến Trúc Cơ trong thời gian ngắn thôi. Tu chân giới gọi nó là trạng thái Ngụy Trúc Cơ, chứ không phải tu vi Trúc Cơ chân chính. - Hừ, ngươi cũng hiểu biết không ít nhỉ. Nguyên Hạo khóe miệng chảy máu hơi khôi hài nói, nhưng tên thuần thú sư vẫn dửng dưng như không đáp: - Ta là thuần thú sư, đã rong ruổi rất nhiều nơi nên kiến thức uyên bác là chuyện tất nhiên. Ta công nhận ngươi rất giỏi, chỉ dùng tu vi Ngụy Trúc Cơ lại có thể giết chết chân chính Trúc Cơ kỳ. Đáng tiếc thành tích của ngươi đến đây là kết thúc rồi. Gã cười lạnh lùng ra hiệu một cái, con rắn liền lao đến dùng đuôi đánh thẳng vào Nguyên Hạo. "Vù" "Ầm Ầm" Ngay khi cái đuôi khổng lồ đánh xuống, Nguyên Hạo liền cắn răng dùng Di Ảnh Bộ né đi thoát được trong gang tấc. Có điều, làm vậy vết thương của hắn lại càng nặng hơn, máu chảy ra càng nhiều. - Haha, lì lợm nhỉ, như vậy mới thú vị chứ. Làm nóng một chút thì Tiểu Xà của ta ăn ngươi mới ngon miệng được. - Ăn ta không dễ vậy đâu. Không còn cách nào nữa. Nguyên Hạo buộc phải liều mạng dùng đến đòn đánh hòm của mình. Chắp hai tay của mình lại, hắn vận dụng toàn bộ linh lực còn lại bên trong Hư Vô điểm vào lòng bàn tay của mình. Một quả cầu màu đen tựa trái dừa dân dần hình thành, không khí xung quanh dao động mãnh liệt. - Chiêu thức gì đáng sợ như vậy? không được, ta phải tiêu diệt thằng nhãi này trước khi nó có thể hoàn thành tuyệt chiêu của mình. Cảm giác nguy cơ mãnh liệt, tên thuần thú sư ra lệnh cho con rắn của gã tiếp tục tấn công nhưng đã không kịp. Quả cầu trong tay Nguyên Hạo mang theo khí tức hủy diệt đáng sợ từ tay hắn phóng ra lao ngay đến con Tiểu Xà đang phóng đến. - Haha, muốn giết ta thì cùng chết đi. Hãy nếm thủ tuyệt kỹ của ta: Hắc Huyền.