Hư Lộ
Chương 153 : Chiến Trúc Cơ
Cảm giác được chiến ý bừng bừng phát ra từ thiếu niên, Liễu Hoành nhất thời há hốc cả mồm. Ngưng Khí dám ngạnh kháng với Trúc Cơ tử trước đến giờ căn bản là tìm chết, vậy mà tên nhóc này đã tính kế giết một tên. Bây giờ hắn còn muốn xử luôn mấy gã còn lại sao? Từ đâu chui ra một con quái vật như thế này vậy chứ?
- Được, nếu ngươi còn tiếp tục được thì chúng ta sẽ chiến tới cùng. Tiếp theo ta phải làm gì đây?
Bất tri bất giác Liễu Hoành đã đem thiếu niên trước mặt trở thành thủ lĩnh, nghe theo kế hoạch của hắn. Giỡn sao? Vừa rồi không nhờ tên nhóc đó bày mưu tính kế phối hợp vi diệu như vậy thì lão làm sao đắc thủ hạ sát kẻ địch được. Nghĩ đến cảnh tượng mới nãy, tâm trạng của lão bỗng dưng hưng phấn như con gà chọi đang chờ ra trận.
- Ba tên còn lại có kinh nghiệm hơn, bọn chúng đứng khá gần vị trí của nhau nên muốn đột ngột ra tay ám toán là chuyện rất khó khăn. Bất quá, nếu công kích tầm xa thì không thành vấn đề.
Nguyên Hạo liếm liếm bờ môi rồi bắt đầu vận chuyển linh lực, trên bầu trời lúc tối đen như mực lúc này bắt đầu có gió rít gào. Bên cạnh hắn, Liễu Hoành cũng khống chế phi kiếm của lão lên, chờ đợi hợp công.
- Giết
Hét lên một tiếng, Nguyên Hạo chỉ thẳng ngón tay về một hướng. Lập tức hàng loạt những tia sét từ trên cao đánh xuống liên tiếp nhau, đồng thời phi kiếm của Liễu Hoành cũng lao vun vút tới. Bên cạnh đó, lão ta còn ngưng tụ ra thêm cả chục quả cầu lửa ném vào kẻ địch.
"Xẹt"
" Ầm ầm"
Liên tiếp những tiếng nổ như pháo vang lên, kẻ bị tấn công chính là đại trưởng lão của Trần gia. Do một tên cung phụng của gia tộc không về kịp nên lão phải tham gia đợt hành động này. Giờ phút này lão đang phải chống đỡ thế công liên miên, mà lại không biết đối phương ở phương hướng nào để phản đòn lại.
- Lũ chuột nhát gan, có ngon thì xuất hiện đường đường chính chính đánh với Trần Liệt ta một trận thống khoái đi.
Lão uất ức gào lên nhưng đáp lại chỉ là những tia sét như búa bổ kèm theo cầu lửa và một thanh phi kiếm không ngừng đâm đến.
- Hắc Lang huynh đệ, hai tên khỉ gió các ngươi còn không qua đây giúp ta một tay hả?
Trần Liệt phẫn nộ la lớn, lão bị tấn công như mưa nhưng hai tên kia lại chẳng bị gì cả. Vậy mà bọn chúng còn trơ ra đó, không hề có ý tứ gì là sẽ hỗ trợ lão.
- Chẳng phải lão già ngươi vẫn chưa bị thương tổn gì sao hắc hắc. Bọn ta nhận tiền của Thịnh gia, chứ không phải Trần gia các người. Còn nữa, nếu lão dám gọi bọn ta là khỉ thêm lần nào nữa thì lão sẽ không thể sống sót rời khỏi đây đâu.
Tên lùn trong Hắc Lang huynh đệ âm lãnh đáp, giọng điệu mang theo sát khí rõ ràng. Tiếp theo, bọn chúng không quan tâm đến lão già họ Trần kia nữa mà tập trung công kích vào một điểm.
- Mạnh tay một chút, không gian nơi này sương mù khá loãng, lại có dao động truyền đến. Đích thị chính là chỗ yếu nhất của trận pháp, chỉ cần dùng lực trực tiếp phá thông là chúng ta có thể thoát ra ngoài.
Ánh mắt của tên lùn rất tinh tường, tên to con nghe lão huynh mình nói vậy thì rút đại đao ra vung sức chém xuống. Vài tên hắc y thủ hạ của Thịnh gia đứng gần đó cũng nghe lệnh tế ra pháp khí hoặc dùng pháp thuật, chưởng lực công kích. Trước cảnh tượng đó, Nguyên Hạo khẽ nở một nụ cười lạnh rồi vung tay ném một bình đan dược cho Liễu Hoành nói:
- Đây là Hồi Khí Đan, khi linh lực có dấu hiệu suy giảm thì hãy nuốt vào. Chúng ta phải gia tăng áp lực, bào mòn tên kia càng sớm càng tốt.
- Được
Liễu Hoành nhận lấy đan dược, trong lòng rung động không nhỏ. Tuy Liễu gia cũng có tàng trữ đan dược nhị phẩm nhưng tiện tay ném ra một bình cho lão như vậy thì lại là chuyện khác. Tên thiếu niên kia rốt cuộc có thân phận gì mà mỗi khắc đều tạo ra cho người khác nhiều bất ngờ đến thế? Mang theo tâm trạng hiếu kỳ, lão nhanh chóng nuốt một viên Hồi Khí Đan vào. Đan dược vừa trôi qua cuống họng thì một luồng khì ấm áp tràn ngập cả đan điền lẫn từng kinh mạch của lão. Cảm giác phục hồi nhanh chóng khiến lão thoải mái muốn rên rỉ thành tiếng, rất nhanh lão đã khôi phục trở lại thực lực đỉnh phong của mình.
- Thật lợi hại.
Kinh hãi trước hiệu quả mà Hồi Khí Đan mang lại, lão dám cá chắc chắn phẩm chất của đan dược này tuyệt đối không thấp, rất có thể là thượng phẩm đan dược. Tiện tay ném ra một lọ là thượng phẩm đan dược? Mẹ nó chứ, thượng phẩm đan dược trong tay người ta lại đại trà giống như mấy viên kẹo hồ lô bán đầy đường như thế à? Liễu Hoành có cảm xúc muốn úp mặt vào đậu hũ chết đi cho xong. Liễu gia là gia tộc chuyên về luyện dược thế nhưng bản thân lão vận khí lắm mới luyện ra được viên thượng phẩm gia, còn coi như trân bảo, bảo quản thật kỹ lưỡng. Vậy mới biết thiên hạ rộng lớn, bản thân lão chẳng khác nào con ếch ngồi đáy giếng vậy.
"Uỳnh"
Chật vật chống đỡ một hồi, Trần Liệt điên tiết bắt đầu công kích loạn xạ lên. Do không thể xác định rõ vị trí kẻ địch là lão đành nhắm bốn phương tám hướng mà oanh kích. Với kiểu phản công vô vọng như thế thì khả năng đắc thủ gần như bằng không, với Di Ảnh Bộ, Nguyên Hạo có thể dễ dàng tránh né những chưởng lực không có mục tiêu như thế. Hắn xem chừng lão già họ Trần kia sắp đến lúc sức cùng lực kiệt rồi, cần phải thêm một chút áp lực nữa mới được.
- Liễu lão gia chủ, hãy phối hợp phi kiếm với ta.
Nguyên Hạo hô một câu rồi vận dụng Thủy Lưu tạo ra một quả cầu nước bao lấy thanh phi kiếm của Liễu Hoành. Khi quả cầu phình to nhanh chóng đến một độ lớn nhất định thì hắn vung tay điều khiển nó xông thẳng về phía kẻ địch.
- Chó chết, cái quái gì thế này.
Đang ngăn trở những tia sét không ngừng nghỉ, phía trước Trần Liệt bỗng dưng xuất hiện một quả cầu nước khổng lồ khiến lão há to mồm sửng sốt. Nhưng rất nhanh lão liền phản ứng lại, điều khiển phi kiếm của mình hóa to ra chém một nhát xé tan quả cầu. Tuy khả năng chịu được của Thủy Lưu không tệ nhưng trước một chiêu cực mạnh của Trúc Cơ kỳ, nó y như quả bóng nước bình thường vỡ tan ra. Ngay thời điểm đó, một tia chớp đỏ âm thầm từ phía sau đột ngột xuất kích.
- Hừ, sớm đã biết ngươi sẽ nghi binh để đánh lén ta rồi. Không dễ đắc thủ như vậy đâu.
Thanh phi kiếm của Trần Liệt sau khi chém nát quả cầu nước liền không dừng lại mà lao thẳng về phía sau ngăn chặn Thạch Huyết đâm đến.
"Choang"
Một pha đỡ đòn hoàn hảo, nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt của vị đại trưởng lão Trần gia xuất hiện. Đáng tiếc, chưa đầy vài hô hấp sau, sắc mặt lão lại phải chuyển sang trắng bệt khi thấy một thanh phi kiếm khác lao ra từ màn nước trước mặt.
- Khônggggggg
Hét thảm một tiếng, Trần Liệt cố gắng né người lách tránh chỗ yếu hại khi phi kiếm đối phương đã tiến hắn quá sát. Phản ứng cộng thân pháp của lão không tệ nên cuối cùng cũng giữ được một mạng trong gang tấc. Thanh phi kiếm của Liễu Hoành chỉ lướt qua cắt rụng một cánh tay của lão, gần như lấy đi cả một bả vai. Chưa kịp trấn định lại, trước mặt Trần Liệt lại hiện ra một bóng đen khá mờ nhạt, hình như bóng đen đó còn nở một nụ cười rất ấm áp và nồng nhiệt với lão nữa.
"Uỳnh"
Một chưởng cực mạnh đánh thẳng vào ngực, quả tim của lão vỡ tan thành từng mảnh vụn, đoạn khí mất mạng tại chỗ. Lại một cao thủ Trúc Cơ cứ đơn giản như thế bị tiêu diệt, mà người ra tay lần này là một thiếu niên Ngưng Khí kỳ. Thật ra nếu Trần Liệt không bị phi kiếm làm trọng thương, lớp linh lực hộ thân bị tan rã thì dù Nguyên Hạo có thúc giục Di Ảnh Bộ đến cực hạn cũng không thể đánh chết lão dễ dàng như thế.
- Thành công rồi, chúng ta đã... hạ được hai tên Trúc Cơ rồi...
Lần thứ hai chém giết cường địch, Liễu lão gia chủ vẫn y như lần đầu cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân kích động không thôi. Ánh mắt lão nhìn về phía thiếu niên kia lại càng thêm phần khiếp sợ lẫn kính phục. Tuy thực lực của hắn không thể ngạnh kháng với Trúc Cơ kỳ nhưng mưu lược, khả năng chọn thời cơ lại không chê vào đâu được. Kẻ này nếu không là bằng hữu thì tuyệt không nên chọn làm kẻ thù với hắn. Nếu không ngươi sẽ chết rất khó xem, rất uất ức bởi đối phương hoàn toàn có thể tính kế đánh bại ngươi mà chính bản thân ngươi cũng khó lòng mà tin tưởng nổi. Đây mới đúng là thiên tài, tương lai nếu bước lên đỉnh cao hắn chắn chắn sẽ có thể khiến cho quần hùng khiếp đảm.
- Hộc hộc, tốt rồi, còn mấy con khỉ đang làm trò hề bên kia nữa. Chúng ta giải quyết nốt chúng là xong.
Sắc mặt tái nhợt, Nguyên Hạo vừa ném vài viên Hồi Khí Đan vào miệng vừa nói. Kế sách tiêu hao chiến của hắn khá hiệu quả nhưng đồng thời cũng làm cho hắn bị ảnh hưởng đáng kể. Lôi Dẫn khá mạnh nhưng nó cũng tuyệt chiêu tổn hao linh lực rất nhiều, nếu không phải hắn tu luyện Hư Vô công pháp thì tuyệt không thể duy trì được vài khắc chứ đừng nói trường kỳ công kích kẻ địch như vậy. Vượt cấp giết địch nào có dễ như trong tưởng tượng, nhất là chênh lệch giữa hai đại cảnh giới.
Lúc này, đám người Hắc Lang huynh đệ đã thành công xuyên thủng được chỗ bọn chúng cho yếu nhất của khốn trận. Tức thì một rừng hỏa điểm bùng lên bao vây lấy cả đám, biến cố này làm cho không tên nào kịp thời phản ứng.
- Chó chết, bị chơi một vố rồi. Cái này chính là một cái bẫy chết người.
Tên lùn tức giận đến đỏ cả mắt, gã cùng với tên đệ đệ to xác của mình vùng vẫy cố gắng thoát ra nhưng đều sức nóng của ngọn lửa đánh bật trở lại. Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Hạo mỉm cười hài lòng, bố cục của hắn cuối cùng cũng diễn ra theo như ý muốn. Tuy hắn chỉ mới thăng cấp đến trận pháp sư cấp hai, nhưng việc bố trí một khốn trận công kích ở phạm vi nhỏ miễn cưỡng cũng có thể làm được.
Để thiết kế trận pháp, trận pháp sư ngoại trừ kiến thức trận đạo ra, họ còn cần có trận kỳ. Những trận kỳ này cần phải có kiến thức về luyện khí thì mới chế tạo ra được. Mà tạo nghệ của hắn ở mặt này lại vẫn là một tờ giấy trắng tinh không tì vết, không hề có chút kiến thức nào. Do thời gian gấp rút, Chiêu Lãm cũng không rảnh để dạy hắn những thứ đó nên Nguyên Hạo cũng chỉ có thể sử dụng những trận kỳ mà Chiêu Lãm để lại cho hắn sử dụng thôi.
Với số lượng trận kỳ hạn chế đó, Nguyên Hạo đã thiết kế một ảo trận lớn bao quanh cả Liễu gia. Và bên trong đó hắn còn che giấu một khốn trận có lực công kích mạnh nếu ai dám ngạnh kháng phá trận. Nếu như có thêm tài nguyên vật liệu, hắn hoàn toàn có thể thiết kế ra thêm nhiều trận pháp công kích cùng phòng ngự khác nữa. Vậy mới thấy giá trị của một tên trận pháp sư lợi hại đến nhường nào.
- Bạo cho ta
Bắt hai tay lại niệm pháp, Nguyên Hạo huy động ngọn lửa bên trong khốn trận từ từ thu hẹp vòng vây lại. Cuối cùng là một tiếng nổ lớn đinh tai điếc óc vang lên, một góc Liễu gia cũng theo đó bị sụp đổ hoàn toàn. Đây chính là trận pháp tự bạo, tuy không hi vọng có thể giết địch nhưng chí ít cũng có thể khiến bọn chúng trọng thương.
Sau khi khói bụi tan ra, Nguyên Hạo thấy rõ tên to xác toàn thân máu me, y phục tả tơi. Đúng là gã đạ bị tổn thương nhưng cũng không nặng nề như hắn dự liệu. Lúc này, tên lùn cũng xuất hiện, gã hoàn hảo chẳng hề rụng đến một cọng tóc khiến cho Nguyên Hạo suýt chút phải chửi lên thành tiếng. Thì ra khi trận pháp bạo tạc, tên to xác đã lấy thân thể cường đại của gã để che cho người anh của mình.
Mặc dù mọi việc có chút không như ý nhưng Nguyên Hạo cũng không để tâm. Nắm chặt Thạch Huyết, đôi mắt hắn toát lên một vẻ tự tin, kiên cường mà thông thường chỉ bắt gặp ở những cường giả thiết huyết.
- Liễu lão gia chủ, chuẩn bị chiến thôi.
Truyện khác cùng thể loại
389 chương
286 chương
111 chương
99 chương
101 chương
84 chương
221 chương
41 chương