Hư Lộ

Chương 128 : Theo đuôi

Vừa bước qua khỏi vết rách không gian, Nguyên Hạo như bị rơi vào một lốc xoáy cuồng bạo. Dù có cố gắng cách mấy thì hắn vẫn vô lực bị cuốn trôi như một chiếc lá run rẩy trong cơn mưa chiều. Nhìn xung quanh hắn cũng thấy các thành viên khác trong đội cũng chung một số phận như vậy. Lốc xoáy càng lúc càng nhanh và mạnh, chỉ vài phút sau đã nuốt chủng cả đám người bước vào, không cón tí dấu vết nào cả. - Ôi cái đầu của ta. Xoa xoa thái dương, Nguyên Hạo cảm thấy đầu mình cứ như vừa mới bị tra tấn bởi một bữa đại nhạc hội kinh điển xong. Cũng may là cơn lốc xoáy kia chỉ diễn ra ra ngắn ngủi, nếu không chắc cái đầu của hắn phải nổ tung rồi. Cảm giác vừa rồi thật là quá tệ đi mà, đặc biệt là hắn chẳng biết trước để chuẩn bị gì cả. - Nơi này là bí cảnh đây ư? Quan sát cảnh vật xung quanh, Nguyên Hạo có cảm tưởng mình đang ở trong khu rừng độc của Bắc Hoang. Từng tán cây già cỗi to rộng như che kín cả mặt trời, sương mù thì bao phủ cả mặt đất khiến tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều. Thú vị nhất là bên cạnh hắn chả có bóng dáng của Văn Cự hay Hồ Bật Trung cũng như bất kỳ thành viên nào khác trong đội cả. Theo suy đoán của hắn, mọi người đã bị cơn lốc xoáy đưa đến một vị trí khác nhau rồi. Xem ra kế hoạch xây dựng các nhóm đội đã trở thành công cốc ngay từ khi bước vào bí cảnh. - Hòn đảo này vốn là hình tròn, hiện tại ta cần phải xác định được vị trí của mình cái đã. Nhẹ nhàng vung tay gọi Phong Ảnh ra, xong Nguyên Hạo liền điều khiển nó bay lên cao để quen sát. Phải nói cái u hồn dùng để thám thính này giúp đỡ cho hắn rất nhiều, điều này càng khiến hắn suy nghĩ mãi về lai lịch của Thạch Huyết. Một vũ khí bị tổn hại nặng nề mà vẫn còn thực lực của huyền cấp, đã vậy bên trong còn ẩn tàng một môn công pháp và hồn kỹ quý hiếm như phương mao lân giác vậy. - Ồ, xem ra số của ta cũng không tệ. Hình ảnh từ trên không trung của Phong Ảnh truyền về khiến cho Nguyên Hạo thở ra một hơi. Nếu như phía trên cao còn có sương mù che phủ nữa thì hắn sẽ không thể phán đoán vị trí của mình được. May thay, khi bay qua khỏi những tán cây rợp trời kia thì bên bầu trời trong xanh, dễ dàng xác định ngay là hắn đang ở vòng rìa phía bắc. Vừa mới cảm thấy hòn đảo này cũng không có gì đáng sợ cho lắm thì lập tức hàng loạt cảnh tượng xảy ra khiến hắn phải nuốt một ngụm nước bọt. Những gã đệ tử khác cũng có cùng suy nghĩ như Nguyên Hạo nên vừa đến nơi liền phi hành lên cao để quan sát. Có điều bọn chúng vừa lú đầu ra khỏi tán cây thì lập tức hàng loạt lôi điện từ trên cao đánh xuống không thương tiếc. Không rõ những tên đó sống chết ra sao nhưng nhìn sức mạnh của những lôi điện kia thì chắc là lành ít dữ nhiều rồi. - Cũng may là ta không dại dột tự thân bay lên xem thử, nếu không thì... Chưa nói hết câu, hình ảnh Phong Ảnh truyền về một lần nữa khiến hắn hít vào một hơi khí lạnh. Phía bên trên hòn đảo không phải bầu trời yên ả như hắn nghĩ mà là một đám mây đen cuồn cuộn trông vô cùng đáng sợ. Chỉ là đám mây này bình thường không di chuyển đi nơi khác, và cũng không có biểu hiện gì khác lạ. Khi nào có tên đệ tử chán sống nào phi thân lên cao thì ngay lập tức hàng loạt tia sét như thiểm điện từ đám mây đen lập tức đánh cho kẻ đó tan xương nát thịt trong nháy mắt. - Má, thật là kinh dị quá. Cái này mà đảo bảo vật cái nỗi gì, ta thấy giống đảo địa ngục thì đúng hơn. Cảm giác da đầu mình tê tê khi liên tưởng đến những tên bị đánh cho thành thịt nướng khét lẹt kia, Nguyên Hạo liền thế sống thề chết không ngu dại mà phi hành dù cao hay thấp. Quyết tâm như vậy hắn liền dùng hai chân của mình để "chạy" đi. Tất nhiên, tuy tốc độ chạy của người tu chân không nhanh như phi hành pháp khí nhưng không hề kém cạnh xe ô tô thời hiện đại tí nào. Đặc biệt khí lực của bọn họ rất tốt, dù chạy mấy trăm cây số vẫn không sao cả. - Theo như sư phụ tiên đoán, lần mở ra bí cảnh này trừ cao tầng tông môn ra không ai được biết ti thông tin nào. Nếu như có ám tử xuất hiện nghĩa là trong đám trưởng lão kia có nội gián. Và những tên ám tử được cài vào trong hàng ngũ đệ tử chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội này ra tay với các đệ tử tinh anh của môn phái. Không những thế bọn chúng còn có dã tâm chiếm cả bảo vật ngay trung tâm đảo. Nhiệm vụ của ta là phải tìm ra và loại trừ hết đám sâu mọt này. Suy nghĩ đến cái nhiệm vụ mà Nguyệt lão giao phó, Nguyên Hạo cảm thấy cơn đau đầu lại tăng thêm vài lần. Giữa cả mấy ngàn đệ tử tham gia, kêu hắn đi tìm ám tử trà trộn vào chẳng phải là đãi cát tìm vàng sao? Căn bản là rất khó xác định một người là địch hay ta nếu như không có chứng cứ rõ ràng. Với lại trong thí luyện này việc đệ tử tự tranh giành chém giết lẫn nhau vẫn thường xuyên xảy ra. Lúc đó không lẽ bắt mấy tên ra tay hạ sát đồng môn đó rồi phán là ám tử sao? - Cách tốt nhất là cứ lẳng lặng ẩn núp kín đáo rồi quan sát vậy. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng. Tạm thời ta cứ thế mà hành động thôi. Khi chưa xác định rõ tình thế bên trong bí cảnh, hắn không muốn ra tay nhầm người cũng như đánh rắn động cỏ sẽ khiến những tên ám tử kia phát giác. Nhờ có Phong Ảnh đi trước quan sát mở đường, Nguyên Hạo di chuyển khá ung dung, không bận tâm việc phải đụng mắt bất kỳ đối tượng nào. Sau khi di chuyển mười lăm phút, hắn đã gặp được vài tên ngoại môn đệ tử, trông bọn chúng vẫn còn ngơ ngác không biết phải làm gì và đi về hướng nào. Tất nhiên hắn không phải người rảnh chuyện mà nhảy ra hướng dẫn những kẻ này mà chỉ lẳng lặng quan sát một chút rồi tiếp tục rời đi. - Ám tử chắc chắn đã được thông tri về bản đồ cơ bản của hòn đảo, ta chỉ cần quan sát thái độ và hướng họ di chuyển có thể đại khái xác định được kẻ tình nghi. Phương pháp Nguyên Hạo nghĩ ra khá hợp lí nhưng thực hiện lại không dễ tí nào. Suốt một canh giờ tiếp theo hắn đã gặp khá nhiều đệ tử khác nhưng với số lượng cả mấy ngàn người tham gia thì làm sao hắn có thể tìm cho xuể. Cảm giác khó khăn quá nhiều, hắn định tiến sâu vào khu trung tâm thì lúc này vận may "chó ngáp phải ruồi" lại rơi ngay trước mặt hắn. - Hử? Phát hiện có đám người từ xa di chuyển đến, Nguyên Hạo liền lập tức ẩn nấp vào sau những bụi cỏ rậm rạp. Hắn nhìn thấy rất rõ đối phương có năm tên, tất cả đều tu vi Ngưng Khí hậu kỳ. Trong đó có một tên Ngưng Khí viên mãn, hai tên tầng chín và hai tên tầng tám. Đội hình này không có gì quá đặc biệt nhưng tốc độ bọn chúng di chuyển cực nhanh khiến hắn khó hiểu. Đối với những người không có thông tin rõ ràng về bí cảnh thì tâm lí bình thường sẽ cẩn trọng, không dám di chuyển vọng động như thế. Vậy mà cái đám này lại bay vù vù cứ như biết trước hướng đi vậy, đúng là đáng ngờ vô cùng. Nhanh chóng phân tích, Nguyên Hạo mỉm cười quỷ dị rồi lặng lẽ bám sát theo sau nhóm năm người này. Hắn có cảm giác là trước sau gì cũng có thu hoạch bất ngờ đây. Khu vực vòng ngoài giống như một mê trận nhưng lại không tiềm ẩn nguy hiểm gì nhiều. Ngay cả yêu thú cũng không tìm thấy một con nào thì lấy gì có khó khăn. Điều này cũng khiến cho nhiều người thở ra cảm thấy an tâm hơn đôi chút. Tất nhiên, bí cảnh ngàn năm thì chẳng phải thiên đường, chỉ là địa ngục chưa mở ra mà thôi. Chỉ cần tốn hơn một canh giờ di chuyển đúng hướng, bất kỳ đệ tử nào cũng sẽ thoát ra khỏi khu vực sương mù. Chào đón bọn họ là một phiến rừng rậm dày đặt hơn rất nhiều, gần như ánh sáng không thể lọt vào được. - Có mùi vị nguy hiểm rồi đây. Lặng lẽ theo sau đám đệ tử tình nghi, Nguyên Hạo nhíu mày nhìn khu rừng phía trước một cái. Thế nhưng sau đó, hắn cũng không do dự mà tiếp tục theo đuôi bọn người kia đến cùng. Rõ ràng khi vào khu vực này, năm tên kia lập tức di chuyển chậm lại, ánh mắt vô cùng tập trung. Tuy ngũ quan của người tu tiên tốt hơn phàm nhân rất nhiều, nhưng dưới tác động kỳ dị nào đó, bóng tối trong khu rừng này vẫn có ảnh hưởng mạnh mẽ lên những ai tiến vào bên trong nó. Do không thuận lợi quan sát, nên tu sĩ thường sẽ dùng thần thức để dò tìm đường đi. Nhưng với tu vi Ngưng Khí kỳ, thần thức của bọn họ chỉ thường có thể phát ra phạm vi vài chục mét xung quanh mình là cao. Có người thậm chí chỉ có thể cảm ứng mọi thứ trong bán kính vài mét là cao. - Gừ gừ Món chính không cần để mọi người đợi lâu. Vừa tiến phiến rừng vào được một lúc, tiếng gào rú của yêu thú bắt đầu vây quanh cả đám. Nếu như ở điều kiện bình thường, việc đối chiến yêu thú không phải vấn đề gì ghê gớm. Tuy nhiên, khi bị bóng tối vây hãm, không thể xác định được vị trí của yêu thú thì đúng là một áp lực thật sự. - Mọi người đứng sát vào nhau. Theo tin tức thì bọn sói bóng đêm này thực lực không quá mạnh. Chúng chỉ dựa vào bóng đêm mà ra tay tập kích bất ngờ thôi. Tên đầu lĩnh Ngưng Khí viên mãn quát lớn. Ngay lập tức bốn tên còn lại liền nhanh chóng đứng đưa lưng vào nhau. Pháp khí đều được bọn họ lấy ra sẵn sàng trạng thái chiến đấu. - Ngao ô Đúng lúc này, tiếng hú dài của đàn sói vang lên báo hiệu đợt tấn công bắt đầu. Từng tiếng gió rít gào thổi qua, bọn sói thăm dò đối phương bằng những pha lao nhanh như cắt rồi tung móng vuốt tát thẳng. Phải khen ngợi là nhóm năm tên này phối hợp với nhau không tệ. Hai tên Ngưng Khí tầng tám chủ động phòng ngự và hỗ trợ. Trong khi ba tên còn lại khá linh hoạt trong việc phản đòn. Nhất thời thế trận của bọn chúng vẫn vững vàng không bị đàn sói phá vỡ được. - Đám sói hôi thối này, cút ngay cho ta. Vung Thạch Huyết vù vù, Nguyên Hạo căn bản có Phong Ảnh có thể nhìn thấu mọi thứ nên làm thịt bọn sói như giết gà vậy. Cảm giác tên nhân loại này quá khó xơi, đám sói bèn rời đi tìm đối tượng khác. Rảnh tay xong, hắn liền lập tức tiến sát nhóm năm người kia. Với ý định lợi dụng cơ hội để ra tay, Nguyên Hạo nở một nụ cười nhạt rồi vung tay, một ánh sáng đỏ lặng lẽ lao thẳng xuống với tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng.