Hư Lộ
Chương 122 : Thí luyện Địa bảng
Dọc theo dãy hành lang dài khúc khuỷu, tên họ Mục quản lí tạp dịch của Độc Sư Đường vẫn giữ thái độ im lặng. Đôi mắt gã không ngừng liếc nhìn xung quanh, trông giống như một kẻ ngoại tình đang lo lắng có người theo dõi. Sau khi xác định không có gì khả nghi, gã mới quay lại liếc nhìn Nguyên Hạo một tí rồi xoay sang đại Cát nói:
- Các ngươi đã đồng ý với giao kèo rồi?
- Đúng vậy, lần này chúng ta đến đây là để thuê một dược viên nhỏ và một luyện khí thất có thú hỏa tầng hai.
Đại Cát là người mở lời đáp lại. Trước khi đến đây, Nguyên Hạo và gã đã bàn bạc và quyết định mọi việc đều để đại Cát đứng ra đàm phán. Bởi lẽ trên thực tế thì đại Cát dù gì cũng là quản lí bên phân phối công việc và có nhiều người biết đến. Trong khi đó Nguyên Hạo chỉ là một tên ngoại môn đệ tử, trừ lần đi săn vừa rồi hắn có tạo nên một chút chú ý thì ngoài ra không ai biết hắn là ai cả. Nếu để một người vô danh như hắn đứng ra nói chuyện với tên Mục quản lí kia thì sẽ dễ dàng khiến đối phương sinh lòng nghi ngờ.
- Dược viên không thành vấn đề, nhưng thú hỏa tầng hai thì phải để ta kiểm tra lại lịch đăng ký xem có chổ trống không. Các ngươi cũng biết cấp độ thú hỏa này đa phần người sử dụng đều là độc sư có chút danh khí trong môn phái đấy.
Mục quản lí nhàn nhạt trả lời, ánh mắt không che giấu được sự hiếu kỳ nồng đậm. Tên thiếu niên đi cùng với đại Cát nhìn trông rất trẻ, thế mà lại muốn thuê phòng thú hỏa cấp hai để làm gì cơ chứ. Tên này chắc chắn không phải người độc sư đường rồi, vậy hắn thật sự là ai cơ chứ. Đoán được thắc mắc trong lòng của gã, đại Cát vội vàng lên tiếng.
- Ngươi có gắng hỗ trợ giúp, bọn ta sẽ hợp tác lâu dài hắc hắc. Vị huynh đệ đây từng là luyện dược học đồ của Vạn Dược Cốc, hắn cần thú hỏa cấp hai để nấu chảy một số tài liệu đặc biệt. Những tài liệu này chỉ có thú hỏa cấp cao mới có thể hòa tan được, vì thế bọn ta mới yêu cầu như vậy.
- Luyện dược sư học đồ? Hừm... Ta cũng không rành lắm về thảo dược nhưng cũng biết có nhiều loại rất khó đốt cháy bởi ngọn lửa bình thường. Được rồi, bây giờ ta dắt các ngươi đi dược viên trước. Luyện dược thất ta sẽ thông báo cho các người sau.
Theo chân củ Mục quản lí, mọi người đi đến rìa phía tây của Độc Sư Đường. Nơi này chính là khu dược viên với hơn cả ngàn mẫu lớn nhỏ khác nhau, được bao bọc bởi một số trận pháp vòng vệ mạnh yếu nhiều màu sắc. Dược thảo luôn là máu huyết của những nhà luyện dược nên việc phải chăm bón cho dược viên của mình la việc làm tất yếu. Cũng vì điều này mà hấu hết các mẫu dược viên đều đã có chủ và đang dược gieo trồng đủ loại độc dược, thảo dược.
- Do cống hiến nhiều năm nên ta cũng được danh ngạch thuê một mẫu dược viên khá khiêm tốn. Không phải khoe khoang nhưng ta đảm bảo trừ ta ra các người không thể tìm thêm mẫu nào khác để thuê đâu khà khà.
Mục quản lí cười quảng cáo về mẫu dược viên của mình với một vẻ hết sức tự hào. Về vấn đề này, Nguyên Hạo không có gì phản bác cả. Hắn hiểu rõ quy mô của Hắc Điểu Môn và Vạn Dược Cốc là hoàn toàn khác xa nhau. Ở Vạn Dược Cốc, dược viên có thể nói kéo dài như ruộng lúa bạt ngàn ở địa cầu vậy, còn luyện dược thất thì nhiều như nấm sau mưa. Nhưng Nguyên Hạo cũng thông cảm, vì tài lực của Vạn Dược Cốc thâm hậu truyền thừa bao nhiêu ngàn năm rồi. Ví như dược viên này, trừ linh khí nồng đậm ra còn phải có trận pháp bảo vệ nữa, tiêu tốn không hề ít.
- Tôi sẽ thuê nơi này, tôi đặt trước tiền cọc một năm. Nếu như năm sau tôi vẫn muốn thuê tiếp thì Mục quản lí phải ưu tiên cho tôi trước và không được ép giá, đó là điều kiện kèm theo.
Móc ra bao linh thạch chuẩn bị sẵn đưa cho đối phương kiểm tra, Nguyên Hạo khôn khéo nói thêm điều kiện kèm vào. Hắn biết rõ cái tên mắt diều hâu, cao như cây tre này là một kẻ tham lam, thấy lợi quên nghĩa. Vì thế nếu như không đặt điều kiện có lợi cho mình thì rất có thể đối phương sẽ tìm các tăng giá hoặc làm khó dễ hòng trục lợi cho mình.
- Việc này...
Nghe thiếu niên nói ra điều kiện, Mục quản lí có phần chần chừ. Đúng là trong đầu gã lúc đầu đã có dự định tăng giá mỗi năm, nếu không đồng ý thì gã sẽ lấy lại dược viên để uy hiếp. Không ngờ bây giờ lại bị người ta ra tay trước đoạt tiên cơ, khiến cho gã rơi vào thế khó xử.
- Hừ, ở trong Hắc Điểu Môn này, trừ độc sư ra thì có ai cần đến dược viên cơ chứ. Ta thấy mảnh dược viên này ngươi đã lâu không dùng đến, như thế khác gì ném linh thạch ra cửa số chứ. Nói một câu không khách khí, trừ ta ra ngươi đợi thêm vài chục năm nữa cũng chưa chắc có người muốn thuê dược viên giúp ngươi đâu. Chẳng những thế, cái mảnh dược viên bỏ phế này về lâu dài không chừng còn bị cao tầng Độc Sư Đường lấy lại cho bọn độc sư mới tấn chức. Như thế ngươi sẽ mất cả chì lẫn chài đấy hắc hắc. Ta nghĩ ngươi là người thông minh, cũng biết tính toán thiệt hơn trong chuyện này chứ?
Giọng điệu sắc bén, Nguyên Hạo vừa mở lời đã khiến cho ý nghĩ phản bác trong đầu của tên Mục quản lí bi triệt để bị đánh bại. Liếc nhìn tên thiếu niên trước mặt một cách thâm ý, cuối cùng vị quản lí yêu tài như mạng này chỉ thở ra một hơi rồi lắc đầu nói:
- Ta sợ ngươi rồi, không ngờ nhìn ngươi tuổi còn trẻ mà miệng lưỡi lại sắc bén như thế. Coi như ta chịu thiệt lần này, lập khế ước đi.
Miệng tuy vẫn còn cố giữ chút thể diện nhưng đại Cát đứng kế bên cũng biết đây là lần đầu tiên vị Mục quản lí tham lam kia lại phải nhận thua chịu thiệt thòi. Chính vì điều này, đại Cát càng cảm thấy vị huynh đệ của mình thật không tầm thường tí nào. Lần đầu gặp gỡ, hắn đã đưa ra được lệnh bài của Bàng trưởng lão. Khi săn bắt thì hắn lại khiến cho hai tên thiên tài Địa bảng xưng huynh gọi đệ, nịnh hót lôi kéo không ngừng. Đến lần này thì đối đầu với gã Mục quản lí bá khí của Độc Sư Đường, hắn chỉ dùng vài tấc lưỡi đã khiến đối phương triệt để bại trận. Cái gì là thiên tài? Ta thấy tên Nguyên Hạo này mới xứng với hai chữ đó. Cho dù là đám thiên kiêu đứng đầu Thiên bảng liệu có thể làm được những điều này sao?
Khế ước được soạn thảo nhanh chóng và cả hai bên đều ký vào nhanh chóng. Tuy có không tình nguyện lắm, nhưng dù sao đúng như tên thiếu niên kia nói, mảnh dược viên này để không thì cũng chẳng ai thèm mướn cả. Nghĩ vậy, tâm trạng của vị Mục quản lí mới khá hơn đôi chút. Tiếp theo gã liền rời đi để kiểm tra lịch thuê mướn luyện dược thất để tìm ngày trống sắp xếp cho Nguyên Hạo.
- Tốt rồi, mọi chuyện đã diễn ra như mong muốn. Bây giờ ta phải về tiếp tục sự vụ, Nguyên Hạo huynh đệ có cần gì thì cứ đến tìm ta.
Đại Cát thấy mọi việc đã ổn thỏa thì cũng tươi cười cáo từ trở về. Để không lãng phí thời gian Nguyên Hạo liền bắt tay vào việc gieo trồng các hạt giống dược thảo cần thiết. Hắn chỉ trồng những loại mà hắn cần trong tương lai gần vì dù sao hiện tại hắn cũng đang thuê dược viên của người ta. Nếu trồng những thảo dược cao cấp quá nhất định sẽ khiến cho những kẻ có dị tâm chú ý đến. Đây là điều hắn không mong muốn nhất, khi chưa co thực lực tuyệt đối không nên tạo thêm kẻ thù cho mình.
- Cuối cùng thì cũng xong rồi, mảnh dược viên này địa thế ở ngoài cùng, linh khí không thể so sánh với vị trí trung tâm được. Haiz, thôi kệ, có còn hơn không.
Linh khí có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ phát triển của thảo dược. Vì vậy một dược viên hoàn hảo cần có linh khí cực kỳ nồng đậm mới sớm ngày thu hoạch được. Nguyên Hạo hiểu rất rõ điều này nhưng hắn không phải kẻ không tức thời. Hiện tại hắn cần phải sớm ngày nâng cao thực lực thì mới mong có thể tìm đãi ngộ tốt hơn cho mình.
***
Sau khi từ dược viên trở về, Nguyên Hạo liền lập tức đả tọa. Tu luyện ở Hắc Điểu Môn tốt hơn rất nhiều so với ở những nơi phàm thế vì có tụ linh trận không ngừng sinh sôi ra linh khí. Sau ba canh giờ hấp thụ, hắn liền mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí.
- Tuy hiệu quả tu luyện có tăng nhưng tốc độ vẫn cứ như rùa bò. Ngưng Khí tầng mươi chỉ cách một bước mà sao khó khăn đến thế cơ chứ. Ta thật không biết cái linh căn này có chỗ nào bất phàm mà tu luyện khổ cực như vậy. Chỉ sợ ta chưa tu luyện thành thần tiên thì đã chết già mất rồi.
Chán nản than thở vài câu, Nguyên Hạo lại lấy thư tịch luyện dược ra ngồi diễn luyện. Hiện tại, tư duy hắn chẳng những có thể suy luận mà còn có thể diễn luyện bên trong tư tưởng cứ y như thật. Dù không có luyện dược thất để luyện chế kiểm chứng nhưng việc thực tập trong trí óc này giúp hắn nắm nhuần nhuyễn nhiều thứ. Điều này mà để cho bất kỳ luyện dược sư nào biết chắc chỉ có kinh hãi mà ngất đi, quá lợi hại rồi.
Ngoài ra, nhờ kiểu diễn luyện này, Nguyên Hạo còn có thể tự nghiên cứu tu luyện tiếp vũ kỹ Hắc Khô Lâu mà Nguyệt lão từng chỉ dạy. Với tu vi cộng với tư chất tiến bộ, hiện tại hắn tin tưởng mình hoàn toàn có thể tung ra đầu lâu cùng một lúc. Thế nhưng để đạt được viên mãn tầng thứ nhất vũ kỹ, tức là tung ra cả ba hắc đầu lâu thì hắn còn thiếu một tí.
Đến chiều ngày hôm sau, Mục quản lí mới cho người báo tin là sẽ có phòng trống vào tối một số ngày trong tháng. Điều này đối với Nguyên Hạo là một tin tốt, hắn cần kiểm chứng những gì mình ngộ ra trong quá trình diễn luyện. Suốt một tháng tiếp theo, Nguyên Hạo ngoại trừ tu luyện và luyện dược ra, thỉnh thoảng hắn chỉ đi săn bắt với Văn Cự và Hồ Bật Trung một, hai lần. Theo như hai gã kia cho hay thì bọn chúng cũng đang gấp rút chuẩn bị cho đợt thí luyện sắp xếp lại vị trí trên Địa bảng hằng năm. Vị trí là chuyện nhỏ, quan trọng là thí luyện có nhiều kỳ ngộ và phần thưởng rất hấp dẫn. Nếu như may măn được phần thưởng là Trúc Cơ đan thì họ sẽ thuận lợi hơn để tiến vào Trúc Cơ kỳ, trở thành nòng cốt đệ tử của môn phái.
- Phần thưởng cho người thứ nhất là ba viên Trúc Cơ đan và một nhân cấp vũ khí phòng ngự?
- Đúng vậy, ngay cả người thứ nhì và thứ ba cũng được thưởng Trúc Cơ đan nhưng số lượng ít hơn khà khà.
Nghe Văn Cự nói đến giải thưởng, Nguyên Hạo tỏ ra ngạc nhiên hỏi. Thật ra Nguyên Hạo hắn tỏ ra bất ngờ là vì phần thưởng quá ít. Trong nhẫn trữ vật của hắn hiện tại có cả tầm hai chục viên Trúc Cơ đan do hai vị sư phục Trúc, Vương đưa cho. Chỉ là hắn cảm thấy nhiêu đó vẫn chưa thấm gì để giúp mình Trúc Cơ nên tạm thời vẫn chưa sử dụng đến. Do đó, ba viên Trúc Cơ đan phần thưởng kia căn bản không thể lọt vào mắt của hắn được. Thế nhưng, Văn Cự và Hồ Bật Trung thì lại cho rằng Nguyên Hạo không biết nhiều đến loại đan dược này nên tỏ ra hết sức tận tình giải thích.
- Trúc Cơ đan vô cùng quý hiếm cho dù ở bất kỳ tông môn nào. Do chúng ta không có luyện dược sư nên những đan dược cao cấp đều phải thu mua từ bên ngoài. Có điều đan dược cấp hai nào dễ dàng thu mua như thế, vì vậy mỗi năm chỉ có thể lấy vài viên ra làm phần thưởng cho đám đệ tử trẻ chúng ta thôi. Tên của đan dược này cũng chính là công hiệu của nó, có thể hỗ trợ cho người trùng kích Trúc Cơ kỳ thêm xác xuất thành công. Phục dụng càng nhiều Trúc Cơ đan thì khả năng thành công càng cao, vì thế lần này tông môn thông báo phần thưởng cao hơn mọi năm khiến chúng đệ tử vô cùng kích động.
Nói đến đây, ánh mắt của Văn Cự lẫn Hổ Bật Trung đều lấp lánh hào quang. Rõ ràng sức hút của Trúc Cơ đan đối với bọn họ là quá lớn, chính là tiền đồ sau này của bản thân. Xiết chặt nắm đấm của mình, Văn Cự hung hăng vỗ ngực mình một cái, giong kiên định nói.
- Con mẹ nó chứ, vì Trúc Cơ đan, lần này lão tử sẽ liều với bọn tốp mười kia. Ai cản ta thì ta cho ăn một rìu nằm nghỉ dưỡng dài hạn.
Truyện khác cùng thể loại
389 chương
286 chương
111 chương
99 chương
101 chương
84 chương
221 chương
41 chương