***** Bà Madstrom nhận được một cuộc gọi Floo vài phút trước khi đóng cửa, báo rằng em gái bà đang ở trong bệnh viện, và bà đã giao nhiệm vụ đưa những con vật đã trở lại vị trí cho Harry trước khi biến mất trong ngọn lửa màu xanh. Harry hoàn thành công việc với sự thoải mái thầm lặng suốt cả ngày vừa qua. Sự khác biệt duy nhất là cậu đã khá chắc chắn cách để tạo ra khả năng dùng Parseltongue. Tất nhiên, nó sẽ phải là một phương trình để tạo ra một hiệu quả vĩnh viễn. Cậu không có ý nghĩa cho mọi con số lớn như số 30.000 mà cậu đã cho Neville xem, nhưng điều đó không sao cả. Nếu có thể xem một số lớn được tạo ra từ những con số liên hệ với rắn liên kết với nhau thay vì một thực thể rời rạc, thì chắc hẳn cậu sẽ đạt được kết quả mong muốn. Harry không nghĩ mình sẽ thành công ngay ở lần đầu tiên. Hiện tại cậu mới quen thuộc với những con số riêng lẻ. Hoặc những phương trình như đêm qua, được sử dụng theo bản năng để thoát khỏi một tình huống bất khả kháng. Harry đặt con mèo Kneazle cuối cùng vào chỗ, tắt đèn và đi lên cầu thang. Căn hộ của cậu tuy nhỏ nhưng an toàn và thoải mái. Nó đã từng thuộc về bà Madstrom, người sẽ không bao giờ ở đây nếu nó không đạt tiêu chuẩn. Harry tự làm món mì Ý cho bữa tối, sau đó ngồi xuống và bắt đầu phác thảo một mô hình từ những số 7 và 8. Phép thuật từ từ dâng lên xung quanh cậu, nhưng mờ đi khi vượt qua một điểm nhất định. Harry quan sát nó. Cậu đã viết hơn mười bốn chữ số, cậu chưa từng thử phương trình nào với số lớn như vậy. Harry xóa đi vào số cuối cùng, và sự rung động nhẹ nhàng của phép thuật quay trở lại. Tất nhiên, bây giờ câu hỏi là cậu nên thêm gì vào nó. Harry có thể đơn giản thêm số 1, nhưng điều đó có nghĩa là chữ số cuối cùng của kết quả sẽ không phải là 8 nữa. Cậu không biết như vậy có còn hiệu quả mang lại Parseltongue hay không. Harry gõ ngón tay lên mặt bàn. Cậu có thể liên tưởng số 9 đến một con rắn không? Nó có một cái đuôi. Nó có thể cuộn lại như một con rắn. Chỉ là Harry chưa từng nghĩ về nó như vậy trước đây, và hơi lo lắng về việc đưa vào phương trình quá nhiều sức mạnh. Vì vậy, cậu thả lỏng người, nhắm mắt và suy ngẫm về con số 9, lấp đầy tâm trí của mình với những suy nghĩ về loài rắn, cách chúng có thể tạo ra bất cứ hình dáng nào, cách cái đuôi của số 9 vừa có thể là cái đuôi nhưng cũng có thể là lưỡi, cách để tưởng tượng ra đôi mắt mà không phá vỡ hình dạng tổng thể. Nếu đã có thể làm cho nước chảy theo hình dạng như vậy, chắc hẳn cậu sẽ tưởng tượng được một con rắn đang lười biếng cuộn mình thành hình dạng số 9? Càng nghĩ, hình ảnh con rắn tạo nên số 9 càng hiện ra rõ ràng hơn: một con trăn ngủ gật sau bữa ăn no thỏa mãn. Khi cảm thấy đã sẵn sàng, Harry mở mắt, mỉm cười và bắt đầu thêm số 1 vào cuối phương trình. Trước khi có thể viết được dấu bằng, có ai đó gõ mạnh vào cửa căn hộ - cánh cửa dẫn đến dãy cầu thang nhỏ ọp ẹp xuống Hẻm Xéo chứ không phải cái dẫn đến cửa hàng đã khóa. Harry cầm lấy đũa phép của mình. Có lẽ đó là Riddle, nhưng điều đó cũng chẳng khiến cậu an tâm hơn chút nào. "Ai đó?" cậu hỏi vọng ra, chân bước về phía cánh cửa. "Chồng cũ của em." Harry đảo mắt khi hạ đũa phép xuống khuất khỏi tầm mắt khi mở hé cửa ra. Riddle đứng trên bậc thang cao nhất, lặng lẽ nhìn cậu. Có điều gì đó bất thường ở y, đủ để khiến Harry hơi nghi ngờ liệu đây có phải là Malfoy đang dùng Polyjuice hay không. Có một cảm giác nhờn rít kỳ lạ xung quanh Riddle, như thể sắp có một tia sét đánh xuống vậy. Biểu cảm nhợt nhạt và trầm trọng đó là một điều mà Harry chưa bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện trên mặt Riddle. Y hơi cúi đầu, như thể đang bị phê bình. "Tôi có thể vào không?" Harry nhún vai và tránh qua một bên, nhưng vẫn giữ một phương trình trong đầu đề phòng việc Riddle rút đũa phép ra. Y bước vào căn hộ và nhìn xung quanh. Harry đã đoán trước được, nhưng sự giễu cợt lại ẩn xuống sau vẻ yên tĩnh trên mặt Riddle. Nói thật là nó khá rùng rợn. Nhưng lại phải nói, Harry không thể tưởng tượng mình sẽ không thấy phản cảm với bất cứ một hành động nào của Riddle. Riddle quay lại nhìn cậu. "Đây là nơi em sống?" "Tôi biết nó không phải là một cung điện." "Tôi không có ý như vậy. Chỉ đơn giản là em sẽ có một không gian rộng hơn nếu để người khác biết đến khả năng của mình, và nó sẽ không giống như ngôi nhà mà cha mẹ em đã mua cho Diana và tôi." "Dù sao tôi cũng không muốn phải có nghĩa vụ gì với họ, nhất là sau cái cách họ đã đối xử với tôi." Riddle gật đầu như thể hiểu được điều đó, và ngồi xuống đôi diện chiếc bàn nhỏ trước lò sưởi. Y liếc nhìn phương trình Harry đang viết dở. "Phương trình này có tác dụng gì?" "Tôi đang thử xem liệu có thể tự biến mình thành một Parselmouth hay không." Riddle hít mạnh một hơi. Đôi mắt y mở lớn, và bàn tay run rẩy vuốt ve tờ giấy. "Tôi rất vui khi được chia sẻ nó với em." Harry nhướn mày. "Gì cơ, không có phàn nàn gì về việc sẽ mất đi sự độc đáo của bản thân à?" "Hiện tại, Parselmouth duy nhất là Diana. Tôi muốn chia sẻ nó với một người nào khác không phải là cô ta." Harry bật ra một tiếng cười sắc bén, ngồi xuống đối diện Riddle. "Không phải tôi muốn trở nên giống như hai người đâu. Tôi chỉ muốn thử xem liệu nó có khả thi hay không thôi, và nếu được thì nó sẽ rất hữu ích trong việc nói chuyện với những con rắn trong cửa hàng." "Tôi chưa bao giờ nghĩ em làm điều này để giống như tôi." Riddle nhìn cậu vài giây, rồi nghiêng người về phía trước. Đột nhiên căn hộ trở nên thật chật chội. Harry nheo mắt. Nó sẽ còn chật chội hơn sau khi mình biến y thành một con lừa thêm lần nữa. Nhưng Riddle chỉ nói, với một giọng điệu nhẹ nhàng, vội vã, "Lời đề nghị sẽ lắng nghe tôi vẫn còn có hiệu lực chứ?" "Có, nhưng tôi vẫn không nghĩ cậu sẽ làm vậy đâu." "Tôi sẽ nói cho em biết bí mật lớn nhất của tôi," Riddle nói. "Một bí mật tôi đã giữ kín suốt nhiều năm, và chắc chắn là chưa từng tiết lộ cho một ai tên Potter." Harry khoanh tay. "Điều đó có nghĩa cậu đã tiết lộ nó cho người khác rồi." "Tất cả bọn họ đều muốn hưởng lợi từ nó, còn em chắc sẽ cố gắng sử dụng nó để tiêu diệt tôi." "Được rồi," Harry từ tốn nói. Cậu không biết nó có thể là gì. Những thứ cậu có thể nghĩ được hoặc là quá nhỏ, hoặc là những thứ Riddle sẽ tiết lộ cho Diana, như Parseltongue chẳng hạn, để lấy được sự tin tưởng. Riddle thò tay vào túi và lấy ra một chiếc túi lụa phồng lên với những hình dáng kì lạ. Cảm giác nhờn rít khi nãy bỗng tăng lên gấp bội. Harry nheo mắt, chuẩn bị sẵn một phương trình trong đầu. Nhưng Riddle chỉ đặt chiếc túi lụa lên bàn và mở nó ra. Harry khó hiểu nhìn ba đồ vật trên bàn. Một chiếc mề đay được trang trí công phu có chữ S ở mặt trước, một chiếc cốc hai quai bằng vàng lấp lánh, một chiếc vương miện bằng bạc đính một viên đá quý hình bầu dục. Harry nghĩ đó là một viên sapphire, nhưng cậu cũng chưa được thấy nhiều đá quý ngoài vài món trang sức mẹ mình đeo. "Chúng là gì vậy?" Harry hỏi. Cậu không muốn chạm vào những thứ này chút nào, dù chúng có đẹp đẽ đến đâu. Cảm giác nhờn rít khi nãy đã chuyển thành một làn khói ngột ngạt. "Những Trường Sinh Linh Giá (Horcruxes) của tôi." Harry giật bắn người, mắt nhìn thẳng vào Riddle. Cậu chỉ nhớ đã từng nghe từ đó ở một bài học Phòng chống ở Hogwarts vào năm sáu, khi giáo sư của họ, Alastor Moody, đã mô tả về chúng với vẻ thích thú ghê rợn rằng— "Chúng chứa một phần linh hồn của cậu," Harry thì thầm. Riddle gật đầu, đôi mắt còn sáng hơn những đồ vật trên bàn vẫn dán chặt vào cậu. "Phải." "Cái quái gì vậy, Riddle?" Giọng Harry khàn đặc. Cậu muốn đứng dậy khỏi bàn, nhưng có cảm giác rằng mình sẽ không thể nào di chuyển đủ nhanh, và rồi bị bóp nghẹt bởi sự Hắc ám tỏa ra từ những Trường Sinh Linh Giá. "Chuyện này là sao? Cậu đã chia cắt linh hồn mình từ khi nào?" Moody đã từng nói là Trường Sinh Linh Giá sẽ gây ra những thay đổi rõ rệt ở người tạo ra chúng, nhưng Riddle vẫn cư xử bình thường suốt những năm Harry quen biết y. "Chính xác thì tôi không phải là người tạo ra chúng," Riddle thấp giọng trả lời. "Mà là một phiên bản của tôi. Đã từng có năm phiên bản – có lẽ phải nói là sáu." "Cuốn nhật ký," Harry nói, cậu có phần nôn nao, tự hỏi tại sao mình có thể dễ dàng chấp nhận câu chuyện Riddle chỉ đơn giản bị "mắc kẹt" trong cuốn nhật ký như vậy. Không có nghi thức dễ tìm nào gây ra điều đó mà một học sinh mười sáu tuổi có thể sử dụng, và chắc chắn không thể tìm thấy chúng trong Thư viện Hogwarts. "Cậu đã giết Georgina Fawcett." "Hút cạn phép thuật. Đúng." Harry bật dậy khỏi ghế và đứng dựa lưng vào bức tường xa nhất. Riddle nhìn cậu với ánh nhìn thích thú rùng rợn. "Em vẫn mạnh hơn tôi, Harry. Em có thể biến tôi thành một con vật bất cứ khi nào em muốn. Tôi chắc rằng em có thể nghĩ ra những phương trình để phá hủy những thứ này." Y hướng đầu về phía những Trường Sinh Linh Giá, bàn tay hơi co lại, nhưng không chạm vào chúng. "Và tôi muốn giải thích một chút, Fawcett đã nhận ra tôi là gì vì đã được dạy về Nghệ thuật Hắc ám. Cô ta đã lên kế hoạch hấp thụ phép thuật của tôi. Tôi chỉ đơn giản là giết cô ta để ngăn chặn việc đó." "Ít nhất thì cậu cũng thừa nhận đó là một vụ giết người." Giọng Harry hơi khàn. Vai của Riddle nâng lên rồi hạ xuống. "Tự vệ." "Cậu – cậu nói có sáu Trường Sinh Linh Giá." Đầu Harry quay cuồng. Nhưng cùng lúc đó, mọi sự phòng vệ cậu có đối với Riddle đều dựa vào các con số. Việc biết chính xác số lượng các Trường Sinh Linh Giá rất quan trọng. "Đúng. Ba thứ này," Riddle vuốt ve chiếc vương miện, và nó rung lên như những chú mèo con mà Harry đã bế đi ngủ trước khi về căn hộ của mình. "Tiếp theo là cuốn nhật ký. Có một chiếc nhẫn, nhưng Dumbledore đã phá hủy nó, và chết trong lúc làm điều đó. Có vẻ là nó bị nguyền rủa, và theo như tôi biết thì ông ta đã chết vì Lời nguyền ăn mòn da thịt." Harry nuốt khan. Đúng vậy, đã có tin đồn rằng cánh tay của Dumbledore đã bị nhuộm đen bởi một thứ gì đó mà sau đó cũng dẫn đến cái chết của ông. Người ta cũng nói rằng cái xác trông khủng khiếp đến mức ai nhìn vào cũng phải nôn mửa. Harry đã không được phép tham dự đám tang, vì vậy cậu cũng không biết chắc chắn. "Còn cái thứ sáu?" Riddle liếc nhìn cậu. "Vết sẹo trên trán em gái của em." Harry muốn phá hủy thứ gì đó. "Cậu đã đặt nó ở đó sau khi quyến rũ con bé sao? Tại sao cậu lại nghĩ rằng nói với tôi điều này sẽ khiến tôi muốn ở bên cạnh cậu cơ chứ?" "Không. Tôi đã nói rằng tôi không làm điều đó phải không?" Riddle rút đũa phép của mình ra. Harry bật dậy, nhưng Riddle chỉ quay lưng lại với cậu và bắt đầu viết gì đó trong không khí, những chữ cái màu đỏ xoay tròn và xếp vào vị trí. TOM MARVOLO RIDDLE. Harry kinh ngạc nhìn chằm chằm. Cậu đã biết tên đệm của Riddle chưa? Có lẽ là rồi, nhưng cậu không chú ý nhiều đến nó. Riddle nhuần nhuyễn vẩy đũa phép, và các chữ cái tự sắp xếp lại. I AM LORD VOLDERMORT. Căn phòng nhỏ quá ồn ào, với tiếng thở dồn dập và nhịp tim đập thình thịch của Harry. "Một phiên bản của tôi đã gây ra vết sẹo đó, và sau đó bị tiêu diệt bởi phép thuật của em gái em." Riddle hạ đũa phép xuống và quay mặt về phía Harry. "Tôi nghĩ là mình khác với bản thể cũ. Tôi đã chọn con đường chính trị thay vì khủng bố để thay đổi thế giới của chúng ta. Tôi đã xác nhận được rằng linh hồn của bản thể kia đã bị phá hủy hoàn toàn, và tôi thề sẽ không bao giờ trở thành như vậy. Tôi đã không tính đến sự xuất hiện của em." Riddle ném đũa phép cho Harry, xòe hai tay ra và cúi đầu. "Bây giờ thì em đã biết tất cả những điều mấu chốt phía sau sự bất tử của tôi rồi, Harry, và như đã nói, tôi tin là em có thể tìm được cách phá hủy chúng. Bao gồm cả vết sẹo trên trán em gái của em. Tôi đã đặt tính mạng và sự tồn tại của bản thân mình vào tay em. Không có điều gì tôi sợ hãi hơn cái chết, nhưng nếu đó là điều em muốn, tôi sẽ chấp nhận nó. Hãy làm bất cứ điều gì em muốn." Y im lặng ngồi đó, phơi bày ra mọi yếu điểm của mình. Harry nhìn Riddle chằm chằm, không thể nói nên lời. ***** Hết phần 5..