[HP Đồng Nhân] Truy Đuổi
Chương 11
Chương 11: Trước cơn bão.
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
(HMH: hum nay đi học cả ngày, ôi ôi mệt quá T^T)
— Harry Potter.
— Ai, ai ở đó?
— Nhìn xem, tiểu anh hùng cứu thế của ta hình như sống rất tốt.
Một bàn tay trơn nhẵn vươn ra từ bóng tối nâng cằm của Harry lên.
— Chậc chậc, mi cướp đi vinh quang của chủ nhân, đạt được quyền lực tối cao, rồi lại đuổi giết bọn ta khắp nơi, khiến cho bọn ta phải chạy trốn như một lũ chuột, điều đó làm mi rất vui vẻ sao? Cậu bé.
— Ngươi là ai?
Ánh sáng màu đỏ...
— để bọn ta nhìn xem cậu bé Cứu thế chủ còn có thể chống đỡ được bao lâu, nhìn người quan trọng nhất của mình bị tra tấn trước mặt mình...... Crucio [Toản tâm oan cốt].
— Không, không cần, dừng lại! Xin ngươi, dừng lại!
— Vì sao? Nhìn cô gái này xem, thân thể xinh đẹp và tươi mới biết bao, mi không muốn nhìn thấy bộ dạng rên rỉ của cô ta sao. Ngô, ta quên là tiểu Cứu thế chủ của chúng ta không có sở thích biến thái như vậy a~.
— Vậy thì để Cứu thế chủ của chúng ta đến làm chuyện hắn không muốn làm một chút đi.
— Không, xin ngươi, cởi ra, không, không cần.
"Không cần, không cần như vậy, cầu xin ngươi, không!"
"Harry, Harry, tỉnh tỉnh."
Harry mạnh mẽ mở to mắt, đập vào mắt là vách tường màu trắng và lò sưởi cháy rực ở bên cạnh, cảm giác ấm áp dạt dào nói cho cậu biết tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Là di chứng sau khi bị Legilimency.
Harry gắng sức chống người ngồi thẳng dậy, nhu nhu mi tâm, nhìn xung quanh căn phòng.
Bởi vì không có kính mắt nên toàn bộ căn phòng có vẻ mơ mơ hồ hồ, rồi Harry nhìn thấy cái bóng mặc quần áo màu đen ngồi bên giường.
Cậu không khỏi co rúm lại một chút.
"Giáo sư." Cậu thử gọi.
Sau đó cậu thấy đối phương lấy một cái gì đó từ trên đầu giường đưa đến trước mặt cậu, Harry đưa tay nhận lấy.
Là mắt kính của cậu.
Căn phòng bỗng chốc trở nên rõ ràng, mỗi một hoa văn trên lò sưởi và vách tường đều hiện ra rõ ràng, nhưng Harry vẫn cảm thấy không quen lắm. Rồi cậu mới nhớ ra mắt kính nhà Dursley đưa cho không phù hợp với độ cận của cậu.
Cặp mắt kính này?
"Ta dùng thuật biến hình." Snape đang âm trầm bên cạnh hé mặt ra mở miệng nói.
"A?" Harry mất vài giây mới kịp phản ứng lại với ý tứ của Snape.
"Cám ơn." Cậu có chút ngại ngùng mà mở miệng.
"Không cần." Snape lắc lắc đầu đứng lên "Cái này xem như là lời xin lỗi của ta."
"Cái gì?!" Trong nháy mắt Harry nghĩ tai mình nghe lầm.
"Ta nói cái này xem như là lời xin lỗi của ta, ta không muốn phải lặp lại lần thứ ba, Potter tiên sinh!" Snape đứng lên, mạnh mẽ xoay người đi ra khỏi phòng, một góc của áo choàng quẹt qua mũi Harry.
Là hương vị của dược trấn tĩnh, giống với hương vị trong miệng mình.
Harry sờ sờ cái mũi, nhận mệnh mà đi mặc quần áo.
Ngay sau đó, cậu liền trải qua sự đả kích thứ hai trong hôm nay.
Xe lăn của cậu đã được khôi phục kích thước bình thường, xếp lại để trong góc phòng.
Harry nhìn chiếc xe lăn một cái, rồi lại nhìn thoáng qua cặp nạng, cuối cùng vẫn chống nạng đi ra ngoài.
Cửa mở ra, bậc cửa vốn không thấp được bỏ đi để thuận tiện cho việc ra vào làm Harry đột nhiên có một loại cảm giác xúc động.
Chẳng qua hơi không thích hợp để nói ra, bằng không cậu chỉ có thể đợi sự phẫn nộ của con dơi kia.
Lúc này đã là giữa trưa ngày hôm sau, ở trong Spinner"s End lạnh lẽo và tẻ nhạt nhưng vẫn không xua đi được cảm giác nóng bức trước đó.
Khi cậu từ trong phòng đi ra thì Snape đã không thấy đâu.
Harry lắc lắc đầu, cảm thấy vô cùng buồn chán nên lần đầu tiên nghiêm túc quan sát sự bày biện ở Spinner"s End.
Màu sắc cơ bản cực kỳ đơn điệu và nhàm chán, cùng một tông màu đen, không có chút cảm giác sinh động hay tươi đẹp nào, căn phòng có một loại áp lực y như chủ nhân của nó.
Đây là không gian thuộc về Severus Snape, mỗi thứ trong căn phòng này đều nhắc nhở Harry Potter chuyện này là sự thật.
Mà thứ thuộc về Harry Potter vốn phải là màu đỏ vàng sôi động, chứ không phải màu đen và màu nâu _nền tảng cơ bản của căn phòng này.
Nhưng mà Harry bất ngờ lại cảm thấy trong lòng yên tĩnh không thể giải thích được, có lẽ màu sắc sôi động như thế chỉ thuộc về sự vui vẻ, sự cởi mở của tuổi trẻ không biết kiềm chế. Nhưng từng ngày trôi qua, mỗi người đều phải học cách trưởng thành, học cách lớn lên, học...cách chấp nhận sự thật.
Như vậy việc cấp bách bây giờ là.... Harry tìm hành lý của mình và bút lông chim, nghĩ nghĩ, đem tấm da dê để lên bàn làm việc của Snape, bắt đầu ghi lại những tin tức bây giờ cậu biết về Voldemort.
Năm 1990, Voldemort sống lại.
Năm 1991, Voldemort bắt đầu hoạt động lại một lần nữa, nhưng không phát động chiến tranh.
Vậy trước đó thì sao? Harry vẽ một đường thẳng lên tấm da dê, rốt cuộc là điều gì làm cho Voldemort khác với kẻ trong lịch sử mà cậu từng biết nhiều đến thế, trong đó nhất định có nguyên nhân.
Năm 1980, Harry Potter sinh ra.
Năm 1981, Voldemort tấn công trang viên Potter, lưu lại vết sẹo.
Lúc viết đến câu này Harry vuốt ve vết sẹo trên trán, đột nhiên nghĩ tới một việc.
Một việc mà cậu biết rõ nhưng lại không bao giờ dám nghĩ kỹ đến, đó là James Potter và Lily Potter chưa chết, chỉ là hôn mê không tỉnh lại ở bệnh viện thánh Mungo.
Thế là ngày hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đến mức cứu sống cha mẹ cậu, thậm chí còn làm cho Voldemort sống lại trước thời hạn?
Thậm chí còn cường đại hơn trước.
Harry cắn phần đuôi của bút lông chim, rơi vào trầm tư. Đến nỗi không phát hiện ra thân ảnh đi lên từ tầng hầm.
Sau khi hoàn thành một vạc ma dược, Snape chui ra khỏi tầng hầm liền nhìn thấy bộ dáng nho nhỏ của Harry Potter đang ngồi ở mép bàn làm việc mà cắn bút lông chim.
Cậu cúi đầu, mái tóc rối bời vểnh lên lưu lại một cái bóng mờ trên khuôn mặt cậu, một đôi mắt lục sắc ẩn giấu sau cặp kính, chân mày nhíu lại, hình như đang phiền não vì điều gì đó.
Không ngờ lại rất đáng yêu.
Đúng vậy, chính là đáng yêu. Đây là một việc Snape vừa bằng lòng thừa nhận, đó chính là y dường như cũng không hề chán ghét Cứu thế chủ, thậm chí còn bất ngờ hơn là y lại yêu thích cậu bé này.
Thích_ đó là tình cảm tốt đẹp đến nhường nào, y đã từng nghĩ khi Lily chết đi, loại tình cảm như thế sẽ hoàn toàn biến mất trên người mình. Nhưng lại không hề nghĩ tới sau nhiều năm như thế, loại tình cảm này lại một lần nữa xuất hiện trong đời y, mà nó còn nảy sinh đối với một người mà y vốn nghĩ là mình sẽ luôn chán ghét_con của Lily_một Potter.
Nhưng việc này có lẽ cũng chẳng mâu thuẫn gì, cậu bé này giống như một viên ngọc lục bảo, ở bất kỳ tình huống nào cũng tỏa sáng rực rỡ. Mà cảm giác thương tiếc cùng không đành lòng của ngày đó, lại làm cho y hiểu được nguyên nhân của tất cả chuyện này. Song có điều phải ngược dòng thời gian về sớm hơn, từ trước khi y chết_lúc y nhận thức thiếu niên kia dũng cảm như thế nào khi đứng trước mặt Chúa Tể Hắc Ám mà ai cũng sợ hãi. Y đã thừa nhận cậu, thừa nhận Harry Potter cuối cùng cũng không phải là phiên bản của kẻ đã gây cho y vô số thống khổ _James Potter, bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau, vĩnh viễn không có khả năng đánh đồng lại với nhau.
Huống chi cái ma dược tinh thần đang thí nghiệm kia cũng không phải là Tình dược, mà là ở một khía cạnh nào đó khiến người ta có nghị lực đi làm chuyện mà bản thân muốn làm nhất.
Mà mong muốn của y......
Khóe miệng Snape hơi nhếch lên, nhưng rồi lại hoảng sợ khi phát hiện bản thân đã bao nhiêu năm không thực sự nở một nụ cười xuất phát từ đáy lòng.
Có lẽ cũng đã đến lúc để cho một số việc thay đổi, chỉ là vẫn có chút không cam lòng a~.
"Potter." Vừa nghĩ, Snape vừa đi đến bên cạnh Harry, gọi một tiếng.
"Giáo sư?" Harry bị dọa, bỗng chốc ngẩng đầu lên, theo bản năng mà vỗ vỗ ngực nói "Giáo sư~ ngài dọa tôi a."
"Viết gì thế?" Snape khom người xuống nhìn tấm da dê trên tay Harry, vẻ mặt dần nghiêm túc lại, sau khoảng 1 phút y đứng thẳng dậy, đi đến trước giá sách lấy ra một quyển bút ký dày tầm ba đốt ngón tay.
"Đây là......?" Harry nhận quyển bút ký lật xem vài tờ, sau đó ánh mắt liền sáng lên.
"Đúng vậy, đây là nghiên cứu về việc tại sao ta xuyên qua thời không và những ảnh hưởng với thế giới này mấy năm nay." Snape hơi gật đầu một chút.
"Cái này rất quý giá." Harry ngẩng đầu nhìn chăm chú Snape "Giáo sư, tôi có thể cầm đọc không?"
"Đương nhiên." Snape cau mày gật đầu "Nhớ rõ là không được phá hư, còn nếu bản thân cậu có phát hiện gì thì có thể ghi lên chỗ trống ở mặt sau."
Harry gật gật đầu, bắt đầu như cơ khát mà đọc tài liệu trên tay.
Thật sự rất khác tiểu quỷ năm đó a, nhìn thấy biểu hiện của Harry, Snape lại tiếp tục thở dài trong lòng.
Vậy thì bây giờ làm gì đây? Snape phát hiện bản thân đang có khoảng thời gian rảnh hiếm hoi. Hogwart còn khoảng nửa tháng nữa mới khai giảng, y cũng soạn bài sắp xong rồi, mà từ lần trước Chúa Tể Hắc Ám bày mưu đặt kế tập kích Hẻm Xéo tới nay, dấu hiệu hắc ám cũng yên ổn_điều làm cho người ta thấy không thật.
Y gần như trừ bỏ bình thường chôn mình trong tầng hầm ngao chế ma dược, thì ở ngoài có thể xưng là kẻ vô công rồi nghề không có việc gì làm. Mà tên cự quái mắt xanh đang ở trong nhà y bây giờ, y thậm chí còn không cần lo lắng cho sự an toàn của đối phương. Trừ bỏ đôi chân làm cho người ta đau đầu của cậu, và một số vấn đề nhỏ không thoải mái còn chưa giải quyết, thì tình trạng của y bây giờ có thể coi là tốt đẹp.
Bất quá có một câu nói luôn đúng, những điều tốt đẹp luôn không thể duy trì được lâu. Ngay lúc Snape gần như chán muốn chết mà chạy đến tầng hầm để nấu một vạc Phúc Lạc Dược cung cấp cho cửa hàng, dấu hiệu hắc ám trên tay bắt đầu nóng cháy làm y đau đớn.
Là Voldemort triệu hồi.
Mà cùng lúc đó Harry cũng đột nhiên ngẩng đầu, vết sẹo của cậu không hiểu sao bắt đầu đau đớn, nhưng trong nháy mắt khi cậu nhìn Snape, cậu liền hiểu được việc gì xảy ra.
"Cẩn thận." Harry mở miệng thở dốc, cuối cùng cũng phun ra được hai chữ.
Snape gật gật đầu, "ba" một tiếng biến mất khỏi phòng.
Harry thừ người ra nhìn chằm chằm sàn nhà nơi Snape vừa mới đứng vài giây, rồi lấy đũa phép đang giấu trong tay áo ra vẫy vẫy.
Một sợ tơ màu bạc hiện ra trong không khí, phía trên sợi tơ là 2 chữ...Severus Snape.
Chương 12: Vấn đề tâm lý.
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
Sợi tơ bán trong suốt di động trong không khí, rồi mấy chữ Severus Snape này dần dần biến mất, biến thành một cái bản đồ nước Anh.
Đây là phương pháp theo dõi Tử Thần Thực Tử mà sau chiến tranh Harry và Hermione đã tốn rất nhiều thời gian để tìm ra. Lấy cảm hứng từ việc Bộ Pháp Thuật bố trí dây theo dõi lên người các Phù Thủy vị thành niên, từ tờ thông báo cho tân sinh của Hogwart và Bản đồ Đạo Tặc. Chỉ cần bọn họ sử dụng ma pháp theo dõi này trên tất cả các Tử Thần Thực Tử, miễn là đối phương ở trong địa phận nước Anh, thì trừ phi có loại dụng cụ che chắn bên ngoài do Hermione chuyên chế, không ai có thể thoát khỏi ma pháp theo dõi này.
Chẳng qua, Harry chưa từng nghĩ đến có một ngày cậu dùng ma pháp này lên người Snape.
Tất nhiên, không ai nghĩ đến việc đem ma pháp này dùng trên một người đã chết.
Harry cẩn thận tìm tung tích của Snape trên bản đồ.
Không lâu sau, cậu liền phát hiện ra địa điểm của đối phương, mà ngoài dự liệu là nơi đó cậu lại rất quen thuộc, hóa ra không phải chỗ nào khác mà chính là nhà cũ năm đó của Voldemort.
Nơi từng xuất hiện trong giấc mơ của cậu ở năm thứ tư, là nơi cậu tận mắt chứng kiến Voldemort sống lại.
Little Hangleton.
Snape ở đây, như vậy.... Voldemort sao lại ở Little Hangleton, hắn tuyệt đối không thích nơi này?
Harry nhạy bén cảm giác được ở đây có một mưu mô gì đó mà cậu không biết, hiện tại Voldemort đã sống lại nên hắn không cần phải dùng ma pháp kia, vậy hắn chờ ở Little Hangleton rốt cuộc là vì cái gì.
Chân mày Harry ngày càng nhíu chặt đến nỗi nhìn không ra hình dạng gì.
Cậu bắt đầu nôn nóng mà vặn vẹo hai tay, vẻ mặt khẩn trương, dần dần cảm xúc bực bội chiếm cứ đầu óc cậu. Cậu muốn đứng dậy nhưng lại không cách nào nhúc nhích.
Cậu bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt nhưng lại không cách nào phát ra.
Snape vẫn chưa quay lại.
Oxy trong không khí hình như ngày càng ít đi, Harry khó thở nên không thể không bắt đầu đè mạnh lên ngực, nhưng vẫn không đủ, cảm giác chóng mặt ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Harry duỗi tay ra quét tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, phần trên của cơ thể ngã vào trên bàn dần hồi phục lại không còn thở dốc quá mức.
"Không...... được......" Cậu mở miệng.
"Mình không thể như thế này." Cậu tự nói với bản thân, nhưng vô dụng, cảm xúc bực bội bắt đầu đè ép nội tạng cậu, nhưng lại không có cách nào phát tiết ra.
Harry đột nhiên đẩy cái bàn, cả người ngã xuống đất.
Cậu nhìn cái bàn...trong mắt toàn là ánh sáng xa lạ.
Cảm giác chóng mặt từng cơn xâm nhập đầu óc của cậu, nhưng mà cậu không thể ngất đi, cậu không thể giải thoát, cậu đã không thể giải thoát.
"Đúng rồi, mình cần thuốc an thần." Cậu theo bản năng mà thì thào, rồi mới lê hai chân đi về phía tủ thuốc.
Khi cậu rốt cuộc cũng đến bên cạnh tủ thuốc định vươn tay ra, bỗng dưng ma lực trên người mất khống chế mà phóng ra ngoài, Harry vội vàng kiểm soát lại ma lực.
Chỉ kém một giây thôi....
Ma lực mạnh mẽ đập lên tủ thuốc!
Harry nhắm hai mắt lại, chờ đủ loại ma dược cực kỳ nguy hiểm nện lên người, trong nháy mắt đại não hiện lên biểu tình của Snape khi phát hiện mình chết trong phòng y.
Trong phút chốc cậu cảm thấy có chút không muốn, nhưng càng nhiều là niềm vui khi tự ngược bản thân.
Nhưng mà cậu không đợi đến lúc đó.
Cậu đợi một câu thần chú.
"Wingardium Leviosa!"
Là thần chú trôi nổi.
"Enervate." Chỉ cần một thần chú...tủ thuốc lại nguyên vẹn đứng ở bên tường.
Harry mở to mắt, quay đầu lại thì thấy Snape đang thở hổn hển chống đầu gối đứng ở đó, trong mắt là sự kinh hoàng và sợ hãi không hề che giấu.
Rồi Harry mỉm cười, ngay lúc Snape đang gầm lên "Harry Potter!" thì nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng cậu cũng an tâm rồi.
Lúc tỉnh lại, rốt cuộc cậu lại thấy được trần bệnh thất của Hogwart. Ngoài cửa truyền đến âm thanh nói khẽ của vài người.
"Severus, tôi nói tôi kiểm tra mà không có vấn đề gì." Đó là thanh âm của phu nhân Pomfrey.
"Nhưng Potter không thể vô duyên vô cớ bị như vậy được." thanh âm Snape hình như là cố ý đè thấp xuống, nhưng lửa giận trong đó vẫn rất rõ ràng.
"Từ từ Severus, trước tiên đừng gấp gáp quá." Dumbledore ngăn cản Snape "Có lẽ Harry tự biết nguyên nhân cũng chưa biết chừng, chúng ta có thể hỏi trò ấy trước."
"Potter?"
"Trò ấy tỉnh." Dumbledore nói "Tôi có thể cảm giác được dao động ma lực của trò ấy."
Snape nhìn thoáng qua Dumbledore, rồi mới xoay người đẩy cửa phòng bệnh ra.
Harry nhắm mắt lại, nhưng rõ ràng là đã tỉnh.
Cậu biết bản thân không muốn mở miệng.
Nhưng cậu cũng biết bản thân phải mở miệng.
"Albus." Cậu mở mắt định đứng dậy"Con không sao."
"Không có việc gì?!" Dumbledore còn chưa trả lời thì ngữ khí đầy trào phúng của Snape đã vang lên "Chẳng lẽ Potter tiên sinh cho rằng chỉ có bị Voldemort Avarda mới gọi là có gì sao?! Hay là chuyện như thế sẽ không phát sinh trên người cậu."
"Severus." Dumbledore giơ tay lên ngăn lời nói của Snape.
"Harry, con thật sự cảm thấy bản thân không có vấn đề gì?" đôi mắt màu lam của Dumbledore nhìn thẳng vào mắt Harry, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
"Đúng vậy, Albus." Harry gật đầu.
"Được rồi, Harry." Dumbledore gật gật đầu, sau đó trực tiếp đi thẳng ra ngoài, nhưng vừa đến cửa thì cụ dừng bước "Harry, nếu con vẫn ở tình trạng này, thì rất xin lỗi là ta thật sự không dám đem trọng trách chống lại Voldemort giao cho con."
Lúc nói ra những lời đó Dumbledore nhắm mắt lại, hai tay trước người run lên.
Nhưng trong giọng nói vẫn duy trì bình tĩnh.
"Albus!?" Harry bật người dậy, nhưng không cách nào trực tiếp đuổi kịp Dumbledore đã ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn Snape và phu nhân Pomfrey đang nhìn nhau.
"Severus, tôi đi xem sao." Pomfrey dứt lời liền đi ra ngoài, để lại Snape và Harry hai người ngồi ở trong phòng không biết nói gì.
"Giáo sư, tôi không có làm sai." Trầm mặc một lúc, Harry nói.
"...... "
"Giáo sư?" Harry quay đầu nhìn Snape vẫn đứng ở chỗ cũ mà chăm chú nhìn cậu, hình như không biết phải nghĩ gì.
"Potter." Qua vài phút, Snape cuối cùng cũng mở miệng "Cậu cho rằng trốn tránh là biện pháp sao?"
"Tôi."
"Không phải." lời nói của Snape không lưu tình chút nào "Chúng ta đều hiểu rõ trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề gì."
"Thế nhưng, Potter_ một người tự xưng là Gryffindor dũng cảm, bây giờ đang làm một việc mà cậu ta hẳn là khinh thường nhất trên đời, trốn tránh quá khứ của mình." Snape lạnh lùng tiếp tục "Ta rất ngạc nhiên, Potter. Qúa khứ của cậu rốt cuộc là hỏng bét đến thế nào, mà làm cậu thà trốn tránh còn hơn là tình nguyện nói ra?"
"Dù sao cũng tồi tệ hơn việc lên giường với ông! Snape!" Harry không nhịn được mà nói ra một câu.
Mặt Snape nhất thời đen lại.
Cái gì mà nói là còn tồi tệ hơn lên giường với y chứ.
"Thực xin lỗi, giáo sư." Harry đỡ cái trán "Tôi chỉ là nhất thời xúc động."
"Xúc động...hừ...xúc động." Snape bắt đầu cười lạnh "Potter tiên sinh sao không đem tất cả quá khứ nói ra luôn đi?"
"Snape, đủ rồi, ngừng lại." Rốt cuộc Harry nhịn không được mà chĩa đũa phép vào Snape "Ông có tư cách gì mà nói? Ông sớm đã chết, ông sớm đã chết rồi ông có biết hay không! Ông lấy cái chết để trốn tránh tất cả, ông có tư cách gì mà nói tôi, dũng cảm a~, tôi thật sự là điên rồi nên mới cho rằng ông là người dũng cảm nhất. Ông chẳng qua chỉ đang trốn tránh mà thôi, ngay từ đầu là trốn tránh tình yêu với Lily, sau là trốn tránh tôi bởi vì cho rằng tôi giống cha, bây giờ thì sao? Trốn tránh sự thật rằng mình đã từng lên giường với một đứa nhỏ 11 tuổi?"
"Potter...... cậu, làm sao cậu dám!"
"Tôi có gì mà không dám?" Harry cười lạnh "Ông bất quá cũng là đang trốn tránh mà thôi, ông căn bản là không có tư cách để nói tôi, ông chưa từng có tư cách! Cút, cút ra ngoài cho tôi. "
Snape tức phát run, vén áo chùng đen lên đi ra ngoài, nhưng đột nhiên dừng lại rồi quay đầu hừ lạnh: "Cậu nghĩ đây là đâu, cậu có tư cách gì mà đuổi ta ra ngoài?"
"Ông không đi? Được, vậy thì tôi đi." Harry vẫy đũa phép.
"Độn thổ."
Song cậu lại phát hiện cậu không hề ra khỏi bệnh thất.
"Đầu óc ngài Potter của chúng ta đã thoái hóa đến nỗi quên mất là không thể độn thổ ở Hogwart sao?" Snape dùng ánh mắt như đang xem hài kịch mà nhìn Harry.
Nhưng sau đó, Harry lại ngây ngốc mà nhìn tay mình, rồi cuộn người lại, chôn mặt mình vào giữa hai tay, cúi đầu khóc thút thít.
Snape có thể nghe được vài từ trong đó...
"Thực xin lỗi, Hermione, thực xin lỗi."
Xem ra tất cả manh mối đều nằm trên người nữ phù thủy Muggle ưu tú kia.
Đây là thông tin mà Snape nhận được.
Tiếp theo y đi đến tách tay của Harry ra khỏi mặt cậu. Nhìn vào mắt cậu.
"Harry, look at me, ta ở ngay đây, sẽ không có chuyện gì hết." (HMH: đoạn sau Har nghe những lời này nên nhớ đến lời Sev nói trước khi chết, vậy nên mình xin để nguyên gốc Tiếng Anh là "Look at me" ^^)
Y vốn nghĩ sự trấn an của y có thể làm cho Harry bình tĩnh lại, bởi vì tiếp xúc không ít trong mấy ngày nay khiến y phát hiện ra đối phương rất tin tưởng y.
Nhưng trái với mong đợi, sự an ủi của y lại hoàn toàn phản tác dụng.
Y thấy đồng tử của Harry đột nhiên co rút lại_ thần sắc cứ như vừa chịu một kích thích nào đó, sau liền vội vàng giãy khỏi tay y.
"Không, tôi không nhìn, đừng nói với tôi "Look at me"" Harry ôm đầu, mắt trợn tròn "Ai cũng không được nói, không được nói, câm miệng! Câm miệng a!"
Cuối cùng sau khi hét lên một tiếng chói tai, hai mắt Harry đảo mạnh, rồi ngã xuống giường bệnh lần nữa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Bà Pomfrey đẩy mạnh cửa ra liền thấy Harry đang ngã trên giường bệnh.
Tiếp đó bà liền hung hăng trừng mắt nhìn Snape, mà động tác của Snape thì đã bắt đầu luống cuống.
Tuy rằng y hình như hiểu được một chút, có lẽ câu "Look at me" kia đã khiến cho Harry phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng mà rốt cuộc Harry vì sao lại thế thì y cũng không biết.
Mà Dumbledore đi theo sau bà Pomfrey hình như đã nghĩ đến gì đó, nên có chút đăm chiêu mà nhìn Snape.
"Severus, cậu đi với tôi." Cụ nói.
Snape liếc mắt một cái nhìn Harry đã ngất đi không biết gì trên giường, sau đó đi theo Dumbledore.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tin nhắn ít đến muốn khóc, xin các bạn có đi ngang cũng để lại một tin nhắn, coi như là thưởng cho người thời gian không nhiều nhưng mỗi ngày vẫn liều mạng ôm máy tính đánh chữ a~!!!
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
80 chương
59 chương
48 chương