[HP Đồng Nhân] Trở Về Quá Khứ

Chương 25 : Sở Bảo Mật

"Voldemort ngươi nói ta phải làm sao đây?" Harry nhìn thấy Severus lẫn trong đám Tử thần Thực tử thì hơi ngạc nhiên nhưng chỉ trong phút chốc cậu đã hiểu vì sao lão bóng nhờn lại xuất hiện ở đây. Severus vắng mặt hai cuộc họp, đối với kẻ mưu mô như Voldemort sao không đánh hơi được mùi bất thường. Do đó nếu hôm nay giáo sư Snape không tới để xoá tan nghi ngờ của hắn, kết cục chờ đợi ông ta chắc chắn chỉ có đường chết. Severus cẩn thận ngước lên nhìn vị Tử thần Thực tử nhỏ tuổi đứng sát Chúa tể Hắc ám, trong lòng cực kì nghi hoặc. Vì sao hình dáng đó lại trông giống thằng nhãi ngu ngốc Potter thế nhỉ? Severus còn chưa kịp nhìn kĩ thì kế hoạch cũng đã bắt đầu. Yaxley và Lucius làm việc lâu năm tại Bộ Phép Thuật, đối với ngõ ngách ở đây gần như nắm rõ trong lòng bàn tay vì thế Voldemort liền giao cho bọn họ trách nhiệm dẫn đường. Con đường nhỏ hẹp tối đen, ánh sáng yếu ớt từ bùa chú Lumos phản ánh bóng bọn họ trên những bức tường cũ kĩ khiến khung cảnh có phần ghê rợn. Bởi vì khu này có màn kết giới chống độn thổ nên họ chỉ có thể đi bộ. Harry cảm thấy hơi ớn lạnh bàn tay nhỏ nhắn vô thức vươn lên nắm tay người kia. Đến khi cậu ý thức được muốn rút tay về thì Voldemort đã siết chặt tay cậu không buông. "Voldemort, Sở Bảo Mật ở đâu thế?" Harry cố gắng đè thấp giọng nói mình hết sức có thể. "Ngay trước mắt. Nhân lúc Hội Phượng Hoàng còn chưa tới mi nhanh vào trong đó lấy quả cầu ra đi!" Voldemort đứng lại xoa đầu cậu mở miệng. "Nhưng tôi không biết đâu là quả cầu của mình?" "Người được tiên tri và quả cầu có một mối liên hệ đặc biệt, chỉ cần mi đến đó lập tức sẽ tìm được. Ta không định để Tử thần Thực tử đi cùng mi, ta biết mi đủ khả năng để mang nó về. Đi thẳng qua đại sảnh là tới." Harry chau mày nhìn Voldemort rồi gật đầu bước đi. Voldemort nhìn theo bóng lưng của Harry, ánh mắt thoáng lên một tia điên cuồng độc chiếm. Khi Harry bước vào trong hoàn toàn bị số lượng cầu thuỷ tinh ở đây doạ cho khiếp sợ. Làm sao cậu có thể tìm được quả cầu của mình đây? Voldemort đáng ghét đúng là không nên tin hắn mà. Cùng lúc đó, tại đại sảnh, Hội Phượng Hoàng nhanh chóng xuất hiện. Khi Dumbledore đi vào trong đã thấy Voldemort sớm ngồi trên ghế, đôi mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ. Hắn ngồi đó, im lặng, nhưng khí thế tuyệt đối cường áp. Hắn sinh ra chính là để làm kẻ đứng đầu. "Tom, ngươi quả nhiên không thay đổi gì mấy..." "Đủ rồi Dumbledore, ta kêu ông đến đây không phải để nghe thuyết giáo." Voldemort chán ghét ngắt lời ông, giọng điệu tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn. "Voldemort, ngươi giấu Harry ở đâu?" Sirius không có thái độ điềm đạm như Dumbledore, nhiều ngày không thấy Harry hắn lo đến điên rồi. Sirius tức giận tiến lên phía trước, bàn tay cầm đũa phép chĩa thằng vào Chúa tể Hắc ám. "Đồ sâu bọ! Mày dám chĩa đũa vào Chúa..." Bellatrix đứng kế bên đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho phẫn nộ rít lên nhưng ả còn chưa nói hết câu đã bị Voldemort cắt lời. "Bella đủ rồi." Voldemort gõ tay trên thành ghế không vui ra lệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sirius. Nể tình tên này là cha đỡ đầu Harry hắn tạm thời sẽ không tính toán. "Harry? Ý ngươi là tên nhãi Potter? Cứu thế chủ mất tích? Vì thế ngươi mới nghĩ là ta bắt tên nhóc đó đi?" "Trừ ngươi ra còn ai dám làm điều đó!" Sirius nghiến răng giận dữ đáp trả. "Nếu ta nói là thằng nhãi đó tự tìm đến ta thì sao?" Voldemort nhếch môi trào phúng, mặc dù hắn mở lời trước nhưng Harry vẫn đồng ý đến, xem như là nó tự mò đến đi. Rất lâu sau khi Harry biết chuyện này liền hết sức giận dữ đạp ai kia ra khỏi phòng. Mụ nội nó là hắn tự tiện ôm cậu đến trang viên Riddle đó được không? "Không thể nào! Chắn chắn ngươi đã dùng lời nguyền độc đoán với Harry đúng không?" "Sirius cậu tỉnh táo lại đi!" Remus gắng sức kiềm chế con thú hoang Sirius lại, người này vì sao lại dễ bị khích động đến thế chứ. Ở bên ngoài chiến tranh dữ dội, không khí căng thẳng bao nhiêu thì bên trong lại yên tĩnh bấy nhiêu. Nhóm Lily lặng lẽ đột nhập vào trong, đẩy cánh cửa thép nặng nề ra, bọn họ cuối cùng cũng tìm được căn phòng chứa quả cầu tiên tri. "Xem ra chúng ta đến nơi rồi. Có lẽ papa ở đâu đó trong này." Lily cẩn thận nhìn xung quanh lên tiếng. Mà Harry bên này lại đang cực kì hoang mang, cậu hiện tại vẫn chưa tìm thấy quả cầu của mình. Mấy quả cầu trên kệ này đều giống nhau đâu có sự khác biệt nào như lời Voldemort nói đâu chứ? Harry hết nhìn trái nhìn phải rồi đi dọc đi ngang đến khi một ánh sáng nhạt loé lên ở phía cuối lọt vào tầm mắt cậu. Cậu vội vã chạy đến hàng số 97 nhón chân lên, trên giá đỡ quả cầu khắc một dòng chữ nắn nót và tinh tế ≪Harry Potter & Voldemort≫ "Tìm thấy rồi!" Harry vui vẻ reo lên. "Papa?" "Rivaille? Alex, Lily và Scorpio? Sao mấy em lại ở đây?" Harry mở to mắt kinh ngạc. Đám nhóc này có biết lát nữa sẽ có cuộc chiến đẫm máu diễn ra không vậy. "Là daddy bảo tụi con tới." Rivaille từ tốn trả lời. "Mấy đứa không nên ở đây quá nguy hiểm!" Harry nhăn mày không hài lòng nói. "Bọn họ là lo lắng cho ngài cùng ngài Voldemort." Scorpio cũng lên tiếng bênh vực. "Thôi không nói nữa. Phải đem thứ này ra ngoài trước đã!" Harry vươn tay cầm lấy quả cầu, đúng lúc này nó đột nhiên toả ra một màu xanh nhạt dịu nhẹ lấp lánh, một âm thanh khàn khàn già nua vang lên- Harry biết người này, đó là cô Trelawney. ≪Người có sức mạnh đánh bại được Chúa Tể Hắc Ám sắp xuất hiện, sinh ra bởi những người đã ba lần thách thức hắn...sinh ra khi tháng thứ bảy tàn đi... và Chúa Tể Hắc Ám sẽ đánh dấu người này như một kẻ tương đương với hắn, nhưng người này sẽ có những sức mạnh mà Chúa Tể Hắc Ám không biết đến... và một trong hai người phải chết dưới tay của người kia vì không ai có thể sống khi người kia còn tồn tại... người có quyền lực để đánh bại Chúa Tể Hắc Ám sẽ sinh ra khi tháng thứ bảy tàn đi...≫ Harry cảm thấy mình như chết lặng mà đám Lily cũng không lên tiếng, đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe trọn vẹn lời tiên tri gắn kết daddy và papa mà chú Ron hay nhắc tới. "Đây là lời tiên tri của mình sao?" Bàn tay Harry run rẩy, gương mặt tái mét. Một trong hai người phải chết dưới tay người kia... Đó là định mệnh của cậu và hắn sao? Harry ta sẽ không giết mi... Voldemort ngươi nói ta phải làm sao đây? "Papa, lời tiên tri tồn tại chính là để phá vỡ. Ai nói chúng ta phải nhất định làm theo lời tiên tri. Chỉ khi nào chúng ta sợ hãi nó mới trở thành hiện thực. Số phận là do chính chúng ta nắm lấy." Lily bước đến, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên tay Harry mỉm cười ngọt ngào. Harry ngẩng đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hẳn lên, có lẽ cậu đã thông suốt được điều gì đó "Cảm ơn em, Lily." Nói rồi cậu vội vã chạy đi. Rivaille nở nụ cười, có lẽ Harry không biết nhiều năm sau lời nói đó chính là bài học đầu tiên mà cậu dạy cho lũ nhóc con nhà mình. Bài học về số phận của hai người cha của chúng... *02.09.18*