HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 77 : Chiến thắng – Khó hiểu

Thời gian của trận đấu đã gần hết một giờ, ba vị dũng sĩ khác vẫn còn chưa lên khỏi mặt nước. Harry một bên uống trà một bên nhìn nhìn xung quanh, nhìn trời, nhìn nước, nhìn khán đài, chỉ là không nhìn đến Snape đang ngồi bên cạnh. Sirius sau khi được Remus đảm bảo y không bị gì, bước đến trước mặt Harry ôm hắn thật chặt: “Harry, làm tốt lắm! Dù là James nhưng lúc bằng tuổi ngươi cũng không tuyệt vời đến như vậy!” Snape ngồi một bên nghe được, không kiềm chế hừ mũi một cái. “Đương nhiên, hậu sinh khả úy!” Harry cười nói, “Ba ba nhất định sẽ hãnh diện vì ta.” Đang nói chuyện, họ liền nghe được thanh âm của bọt nước, Viktor Krum ôm Hermione bước vào, Ron lập tức bước đến một phen ôm lấy Hermione, hung hăng trừng mắt liếc Krum một cái, Harry cũng đứng dậy xem xét Hermione. Pomfrey thì bắt đầu kiểm tra cho Krum. Còn Sirius tức giận mà nhìn Snape: “Snape, ta đã nói rồi, ngươi không được quấn quýt lấy Harry.” “Đó là quyền tự do của ta.” Snape lạnh lùng nói, y đã quyết định để ý Harry, nên tuyệt sẽ không buông tay! “Ta biết rất rõ tâm tư của ngươi, trong lòng ngươi không có hắn.” Sirius nói, “Một khi đã như vậy, vì sao ngươi lại không thể buông tha hắn a?” “Ngươi sao lại biết tâm tư của ta không có hắn?” trong giọng nói của Snape tựa hồ mang theo ý cười. “Ta đương nhiên biết…” Sirius đột nhiên ngưng lại, “Ngươi… ngươi có ý gì? Ngươi như thế nào có thể… Merlin, chuyện đó không có khả năng! Ngươi là đang nói đùa!” Ý của y chắc không phải đối với Harry… Quả thực là… bất khả tư nghị! Chuyện này… ánh mắt y nhất thời trừng đến muốn rớt ra ngoài. “Ý của ta chính là như vậy.” Snape nói xong liền đứng lên, bước ra ngoài sân thi đấu. Hiện tại, Harry vẫn còn đang hoàn toàn chú tâm vào trận đấu, y sẽ cho hắn một ít thời gian để dần phát hiện ra mình đối với hắn đã thay đổi. “Chuyện này không có khả năng…” Sirius nhìn thân ảnh của Snape, vẫn lầm bầm tự nói với mình. Tình trạng của Hermione không có gì đáng ngại, nàng rất nhanh liền tỉnh lại. Khi nàng vừa tỉnh lại lập tức bị Ron ôm vào trong lòng – hắn thật sự lo lắng muốn chết rồi. Krum thấy cảnh này liền giật mình – y vẫn luôn cho rằng đối tượng Hermione thích là Harry, nếu thật sự như vậy y cũng hiểu được (dù sao y cũng biết mình không bằng Harry), nhưng không hề nghĩ đến cư nhiên lại là tiểu tử tóc đỏ mình không hề cho vào mắt này. Người kia còn từng xin chữ ký của mình a! Khoảng nửa giờ sau, vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Fleur và Cedric đâu. Nhóm giám khảo không thể không cử ra một nhóm giáo sư thành đội cứu viện xuống dưới nước tìm. Còn Dumbledore cũng vội vàng cũng xuống nước, gọi thủ lĩnh nhân ngư ra, nói chuyện với họ, nhờ họ giúp tìm kiếm hai người kia. Hai mươi phút sau, dưới sự phối hợp của thủ lĩnh nhân ngư, đội cứu viện cuối cùng cũng tìm được hai người còn lại. Fleur đã bị thủy quái tấn công, trong lúc chạy trốn thì lạc đường; còn Cedric thì bị rong cuốn lấy suốt một tiếng đồng hồ. Hai người vừa lên khỏi mặt nước lập tức được đưa đến bệnh thất. Cuối cùng nhóm giám khảo cũng cho điểm của mà bốn vị tuyển thủ đạt được: Harry là người đầu tiên cứu được con tin, hơn nữa chỉ mất bốn mươi lăm phút, đạt được đủ năm mươi điểm; Krum trễ hơn giờ quy định mười phút, nhưng vẫn cứu được con tin, đạt bốn mươi lăm điểm; Fleur vốn từ đầu vẫn thuận lợi, nhưng vì lạc đường nên không thành công, các giám khảo cho nàng ba mươi điểm; về phần Cedric… bị rong đánh bại, giám khảo cho y hai mươi điểm an ủi. Nhà Gryffindor bắt đầu hoan hô! Harry lại một lần nữa đứng đầu, hơn nữa số điểm chênh lệch quá lớn! “Nhiệm vụ thứ ba sẽ bắt đầu lúc hoàng hôn ngày hai mươi tháng sáu.” Cuối cùng Ludo Bagman nói, “Trước đó một tháng, chúng ta sẽ thông tri cho các dũng sĩ, cám ơn sự tham dự của mọi người, hẹn gặp lại.” ***** Ta là những việc linh tinh phân cách tuyến ***** Sau trận đấu thứ hai, không khí trong nhà Gryffindor dâng cao, ngay cả trong giờ Ma dược cũng không quan tâm đến cơn giận của Snape mà thảo luận những chuyện xảy ra trong hồ. Snape tức giận đến mức liên tiếp trừ Gryffindor một trăm điểm, lúc này đám học trò mới tạm thời ngừng cơn tranh luận càng ngày càng hăng say. Nhưng mọi người từ chuyện này mọi người vẫn phát hiện ra tính tình Snape gần đây đã tốt hơn rất nhiều, bởi y chỉ trừ điểm, nhưng không cấm túc bất kỳ ai. Hành động khác thường này không thể không làm mọi người cảm thấy kỳ quái. Ron vì chuyện Hermione được Viktor Krum coi như trân bảo cảm thấy rất tức giận. Ngày khi trận đấu kết thúc, khi quay lại ký túc xá, y liền đem chữ ký mà Draco đã xin giùm xé tan nát. Rira Skeeter lại một lần nữa đưa những bài viết nói lên chuyện nguy hiểm của trận đấu: ‘Trong thời tiết giá lạnh như vậy lại xuống dưới nước rét buốt’, ‘Nhân ngư xấu xí kia hung dữ ra sao’, ‘Trong hồ còn có một con mực khổng lồ cùng những sinh vật dưới nước không biết rõ, ai có thể đảm bảo cho an toàn của dũng sĩ?’… Khẩu khí hoài nghi một lần nữa khiến độc giả đối Dumbledore tỏ ra cực kỳ bất mãn. Đồng thời, Rita Skeeter lại tán dương Harry thêm một phen: “Y là một đứa nhỏ thật bất hạnh…. Từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, nhưng vẫn có được tính cách cùng phong độ hoàn hảo… Y là một đứa nhỏ rất thông minh… Thành tích phi thường vĩ đại, thông minh hơn người… Y là một đứa nhỏ cực kỳ dũng cảm… Y lại một lần nữa đạt được vị trí thứ nhất, sử dụng phương pháp phi thường tài tình…” Tóm lại sau bài báo đó, nữ sinh trong trường càng chú ý đến Harry nhiều hơn. Nhưng gần đây Harry cũng rất buồn bực, phi thường buồn bực. Nguyên nhân chính là mấy ngày nay Snape thường xuyên xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh hắn. Trong giờ Ma dược, thường xuyên đi qua đi lại chỗ hắn, một lần cư nhiên còn nói phương thức khuấy ma trượng của hắn không đạt tiêu chuẩn, cầm lấy tay hắn mà hướng dẫn một khóa, khiến mình tâm viên ý mã (tim đập nhanh như ngựa chạy). Có quỷ mới thấy hắn không đạt tiêu chuẩn, hắn hoàn toàn dựa theo phương pháp trong quyển sách của Half Blood’s Prince kia, không tiêu chuẩn mới lạ. Hắn còn muốn tránh y, nào biết rằng, đi đến rừng Cấm cũng thấy y đi hái thuốc (ngươi không thể để đến mức nguyên liệu ma dược ngày nào cũng không đủ đi); đến lễ đường cũng gặp y đi ăn cơm (nên biết rằng Harry không phải đúng giờ ăn mới đi, không thể lần nào cũng gặp y!), đến sân thể thao cũng thấy y dẫn đội Quidditch của Slytherin huấn luyện chiến thuật mới (năm nay không tổ chức thi đấu Quidditch ngươi huấn luyện cái khỉ gì a)… Mọi việc cứ như thế ùn ùn kéo đến. Mà lần nào cũng vậy, Snape lúc nào cũng mỉm cười một chút, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Harry một cái, cười đến khi trong lòng hắn kinh hãi. Cuối cùng, Harry kết luận: Snape nhất định là đang đùa với mình. Nói không chừng mình đã có chỗ đắc tội với y, cho nên y nghĩ ra một biện pháp tra tấn mình như vậy, khẳng định là vậy! Sirius gần đây cũng hơi là lạ, thường xuyên dùng ánh mắt săm soi nghiên cứu đánh giá Harry, lại thỉnh thoảng liếc nhìn Snape một cái, bộ dạng như có gì muốn nói rồi lại thôi. Harry buồn bực: không phải mình đã nói rõ với Sirius rồi sao, mình sẽ không xuất hiện bên cạnh Snape, vì sao y vẫn mang bộ dáng lo lắng cho mình? Kỳ quái hơn nữa chính là, nếu như trước đây, Sirius vì lo lắng mối quan hệ của mình và Snape, sẽ luôn chĩa vào Snape, cuối cùng là tranh cãi, hai người nhất định sẽ lại đánh nhau. Nhưng hiện tại… Sirius tuy rằng đối với Snape không bằng mặt, nhưng cũng không động chân động tay với y. Tin tức Karkaroff trốn rồi chết đã được chứng thực, hiệu trưởng trường Durmstrang không thể không cử người đến làm thay. Harry có thể tưởng tượng được kết cục của Karkaroff – chỉ cần Dấu hiệu hắc Ma một ngày không tiêu trừ, Voldermort sẽ không bỏ qua cho y. Đồng thời, chuyện này cũng nhắc Harry, Dấu hiệu Hắc Ma của Snape nhất định phải nghĩ ra biện pháp để tiêu trừ! Vì vậy, Harry hẹn gặp Draco gặp nhau ở phòng Cần thiết vào cuối tuần – đương nhiên muốn y mang đến quyển nhật ký cho hắn. “Diệt trừ dấu hiệu hắc ma?” Tom Riddle ngồi xuống ghế trong phòng Cần thiết nói, “Chuyện này cũng không phải không có cách.” “Thật không?” Draco cũng cao hứng hỏi, y cũng muốn giúp Lucius thoát khỏi sự khống chế của Voldermort. Tom Riddle đem Draco ôm trên đùi (Harry rất bất mãn: hai người các ngươi không được liếc mắt đưa tình trước mặt người cô đơn như ta!), không để ý kháng nghị mà hôn lên mặt y, nói: “Nếu ta có được sức mạnh của bản thể thì việc này chỉ là nhấc tay chi lao, nhưng hiện tại… dù ta đã có được thực thể, nhưng sức mạnh của ta và ‘người kia’ vẫn chênh lệch rất lớn…” “Vậy có biện pháp nào khác không?” Harry hỏi. “Có, chính là ‘Tịnh hóa dược’”. Tom Riddle nói, “Việc này là sở trường của Snape, nhưng có hai nguyên liệu rất khó tìm.” “Nguyên liệu gì?” Harry truy vấn. “Nguyệt quang thảo và Mạc đề Tư hoa.” Tom Riddle nói, “Hai loại nguyên liệu đều là thấy mà không thể cầu.” “…” Harry cười khan, “Đã có, Mạc đề Tư hoa và Nguyệt quang thảo chỗ giáo sư đều có.” “Nga?” Tom Riddle hơi giật mình, sau đó cười, “Vậy thì không thành vấn đề, ngươi đem phương pháp chế tác cho y là được.” Nói xong, đưa một mảnh giấy da cho Harry. Nhưng Harry từ chối: “Để Draco mang đến cho y đi.” Draco nhạy bén phát hiện hắn có gì bất thường: “Harry, ngươi và cha đỡ đầu gần đây… xảy ra chuyện gì sao?” “Không có.” Harry đứng dậy, “Chỉ là ngươi đi thì tốt hơn mà thôi.” Hắn nhìn đồng hồ, “Cứ như vậy đi, ta có việc, đi trước.” Nói xong gật đầu với Tom Riddle một cái, liền ly khai. “Bọn họ làm sao vậy?” Draco hỏi, “Harry gần đây hình như không vui vẻ…” “Tính tình của Severus ngươi cũng không phải không biết, với tính cách của y… tám phần là cự tuyệt tiểu tử kia đi.” Tom Riddle nói nước đôi, “Trong tim y chỉ có một Lily Evans, như thế nào có thể nhận ra tình cảm của Harry…” “A? Vậy Harry phải làm sao bây giờ?” Draco chu miệng, “Cha cũng thật là!” “Đây là chuyện của hai người bọn họ, chúng ta không thể can thiệp a.” Tom Riddle nói, trong mắt hiện lên một tia không thể nói.