HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
Chương 28 : Bạn đời – Kế thừa
Ngón tay mảnh khảnh mang theo những vết chai du lần toàn thân, làm mình hưng phấn đến nỗi không thể kiềm chế mà giương cung, hơi thở mang theo mùi thảo dược tản ra trên thân thể xích lõa của mình, những sợi tóc rơi lên ngực mình, đầu lưỡi linh hoạt chạm lên hồng anh trước ngực liếm liếm, hàm răng khi mạnh khi yếu gặm cắn. Ngón tay thon dài trơn nhẵn vuốt ve, xoa nắn thanh nha của mình… Muốn… tham nhập sâu hơn một chút, va chạm nhiều hơn một chút… Nhìn thân ảnh trước mắt, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển… Là ai? Là ai ôm mình, là ai đang hôn môi mình. Mở to mắt, thấy được rất rõ ràng, là thân ảnh quen thuộc kia. Một trận rung động khắp toàn thân, khoái cảm như thủy triều đánh ngược lại…
Harry thở hổn hển, rút ma trượng từ gốira, rờ rờ rồi nhắm xuống khối ướt sũng trên tấm drap trải giường – Tẩy sạch! Chết tiệt, hắn ảo não ôm mặt, thời kỳ trưởng thành chết tiệt. Hắn đứng dậy, đi vào nhà tắm, mở vòi hoa sen. Đứng dưới vòi nước, cảm thụ dòng nước tẩy rửa, Harry thở dài, rung động của thời kỳ trưởng thành thực bình thường, nhưng đối tượng là Snape thì sẽ không bình thường. Trong tiềm thức của mình vẫn… Chết tiệt! Hắn ấn vòi nước, đổi thành nước lạnh, hung hăng chà xát một phen. Ra khỏi phòng tắm, Harry dùng khăn mặt lau khô tóc, quyết định đi tìm một chút an ủi từ người cha đỡ đầu của mình.
Harry ra khỏi phòng, hướng phòng Sirius mà bước đến. Vừa đến cửa, chợt nghe từ trong truyền ra một trận thở dốc mờ ám, Harry miễn cưỡng ngừng bước, thanh âm này phải chăng… Hắn bước đến gần cửa phòng.
“Sirius… A! Không được…” Theo sau đó là một trận âm thanh mang theo tiếng nước khả nghi.
“Remus…” Là tiếng của Sirius, “Thả lỏng một chút…”
“Nhưng… Chỗ đó… A! Nhẹ một chút…”
Ân… Harry lui về sau mấy bước, hắn vẫn nên không đi quấy rầy bọn họ thì hơn… Hắn vựng vựng hồ hồ mà quay trở lại phòng, vì Tonks mà bi ai, đáng thương cho ngươi, ngươi đến chậm, Remus đã bị định sẵn rồi. Hắn không khỏi suy nghĩ, vì sao kiếp trước Sirius lại không nảy sinh tình yêu, bởi vì thời gian không hợp lý? Hay là do Sirius tương tư đơn phương, còn chưa kịp bày tỏ thì đã đi gặp Merlin? Hắn chán nản chui vào trong chăn, trùm kín đầu.
Sáng hôm sau, Harry ngủ không đủ ngáp ngắn ngáp dài hướng đại sảnh ăn sáng. Sirius và Remus đã ngồi vào bàn, Kreacher mang ra một ít bánh mì cùng súp đặc bày lên bàn, thấy hắn bước vào, hướng hắn hành lễ cung kính: “Buổi sáng tốt lành, tiểu chủ nhân Harry, Kreacher đã chuẩn bị cho tiểu chủ nhân cháo yến mạch ngài thích nhất.”
“Cám ơn Kreacher.” Harry dụi dụi mắt, ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.
“Nga Tiểu chủ nhân nói cám ơn với Kreacher!” Kreacher kích động cúi người chào, liền biến mất.
“Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Sirius để ý tinh thần của hắn không tốt lắm.
Harry ăn một ngụm cháo: ”Không sao.” Hắn nhìn thoáng qua Remus đang ngồi bên phải, chú ý đến hồng ấn sau tai y, ho khẽ một tiếng, “Ân, Remus…”
“Chuyện gì?” Nghiêng đầu.
Harry chỉa chỉa sau tai: “Nơi này… có dấu…”
Remus vô tình mặt đỏ lên: “Ân… chuyện đó… Harry, ta và Sirius, chúng ta…”
“Ta biết.” Harry cắn một miếng bánh mì, “Ta nhớ rõ trong sách có nói, bạn đời của người sói chỉ có một…”
“Ngươi biết Remus là người sói?” Sirius giật mình bỏ nĩa xuống, “Ngươi làm sao biết được? Có phải hay không mũi thò lò kia…”
Remus ngược lại không hề ngạc nhiên: “Ngươi so với James còn thông minh hơn, hiển nhiên thừa hưởng trí tuệ của Lily.”
“Chung quy thời gian ngươi sinh bệnh đều cố định, hơn nữa thường ngay lúc trăng tròn, chuyện này cũng không khó đoán.” Harry giải thích, “Như vậy… Sirius chính là người bạn đời của ngươi?”
“Ân, Harry, ta và Sirius kỳ thật ngay khi còn đi học đã có hảo cảm với nhau, nhưng vẫn không bày tỏ với đối phương… Sau đó hắn vì chuyện kia mà phải vào tù, chúng ta biệt ly rất lâu, thật vất vả hắn mới được minh oan, chúng ta lúc này mới đoàn tụ. Khoảng thời gian trước, hắn đã thổ lộ với ta, dù sao, chúng ta đã lãng phí thời gian nhiều như vậy, hắn cũng không muốn kiềm nén nói cho ta, chúng ta liền…” Remus giải thích.
“Ta thật cao hứng khi thấy các ngươi có thể cùng một chỗ.” Harry nhìn hai người mỉm cười, “Ta hiểu được, sau thời gian dài xa cách, hiện tại phải hảo nắm thật chặt, chúc các ngươi hạnh phúc.”
“Harry!” Sirius kích động bổ nhào đến ôm lấy hắn, vì đứa con nuôi thông tình đạt lý mà cảm động.
***** Ta là cuối cùng đã bắt đầu thay đổi phân cách tuyến *****
“джз” Từ đầu ma trượng bắn ra một ta chớp, ánh sáng hướng thẳng Harry mà đến.
“яю” Harry vung ma trượng tạo thành một cái ***g bảo vệ chung quanh mình, ngăn cản ánh sáng, đồng thời lui về sai vài bước phát động công kích, “фйδ”.
Snape đứng đối diện linh hoạt nghiêng mình tránh thoát, lập tức ra tay: “Expelliarmus.”
Harry bất ngờ không kịp phòng bị, ma trượng trong tay bay ra ngoài, đồng thời Snape ra một đòn công kích tiếp theo: “ψωσ”. Một ánh sáng xanh đánh ngược lại hắn. Harry vội vàng giơ tay phải lên, một mũi tên nhỏ xuất hiện trên băng đeo tay nhanh chóng bay ra, nặng nề đánh vào ánh sáng xanh, “Bang.” Những tia lửa bắn ra bốn phía, hai người vội vàng lui về sau vài bước, tránh cho hai người bị chết nghẹt.
“Severus.” Harry đô khởi miệng, “Chỉ là luyện tập, không cần phải liều mạng như vậy! Ta chưa lấy lại được ma trượng, ngươi đã công kích ta.”
“Cho nên ta chỉ dùng chú ngữ làm tê liệt với ngươi, hơn nữa ngươi hoàn toàn có khả năng ngăn cản, Potter tiên sinh.” Snape đem ma trượng đã bị tước mất trả lại cho hắn, “Chỉnh đốn mình lại.” Ánh mắt y tức giận quét qua tro bụi trên người hắn.
Harry búng tay, dùng vô thanh vô trượng “Tẩy sạch”, chỉnh lại áo sơ mi, hắn hôm nay mặc trang phục của Muggle, áo sơ mi màu đen bằng tơ tằm hiển lộthắt lưng mảnh khảnh, cổ áo cởi bỏ hai cái nút áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng da thịt trắng nõn, quần jean màu đen ôm chặt đồn bộ (mông), hai chân thon dài thẳng tắp. Một chiếc kẹp cũng màu đen kẹp mái tóc trên trán che đi vết thẹo, làm gương mặt trắng nõn của hắn sáng ngời, Snape nhịn không được nhìn hắn vài lần, trong mắt mang theo một chút khen ngợi.
Hai năm nay vì được bồi dưỡng đầy đủ, thân mình Harry so với quá khứ đã cao lên không ít, hai gò má đã phai bớt nét tròn trịa trẻ con của nam hài, bày biện ra những đường cong dịu dàng, ngũ quan cũng dần nảy nở, hiện ra một thiếu niên xinh đẹp cùng khôi ngô. Trong đôi mắt xanh lộ ra ánh sáng lấp lánh, thỉnh thoảng lóe ra những tia kiên định, đôi môi nhu hòa cũng đỏ sẫm kỳ lạ, nổi bật trên da thịt trắng mịn vài phần mị hoặc, chân mày mảnh hơi hơi cong lên, làm thần thái cả người hắn hào hứng, khiến người khác khó có thể đem ánh mắt theo trên người hắn dời đi.
Harry vuốt vuốt lại mái tóc, mở cửa hầm đi ra, quay đầu lại hỏi: “Ngươi muốn ăn trưa hay chế tác ma dược của ngươi trước?” Hắn hiện tại đã tìm hiểu thói quen sinh hoạt của Snape, y gần như suốt ngày đều nấu ma dược mà sống, nếu không có ai nhắc, y căn bản cũng không nhớ phải ăn cơm.
“Ăn trưa trước.” Snape nói, theo hắn ra khỏi tầng hầm, bước vào phòng khách.
Harry rót một ly hồng trà cho y (Harry rất ít khi cho y uống café), vào trong nhà bếp. Bữa trưa cũng không có gì phức tạp, thịt dê chín sáu phần xắt lát, súp ngô, rau salad trộn, còn lại là món bánh tart trứng làm tráng miệng vừa mới nướng xong.
Snape một bên ăn một bên đánh giá Harry ngồi đối diện, mấy ngày nay ở chung, hắn phát hiện cùng Harry làm bằng hữu không có gì là không tốt, tán gẫu về những chuyện nhỏ nhặt, sở thích cả hai ngược lại có rất nhiều điểm tương đồng, Harry đối với Hắc Ma pháp có những nhận xét độc đáo không ít, hai người bàn luận cũng thập phần tận hứng, việc này làm hắn nhận ra, tuổi của đối phương là của một người trưởng thành, là một người ngang tuổi với mình, chứ không phải chỉ là một tiểu sư tử miệng còn hôi sữa trong học viện.
“Po… Harry, hiện tại ngươi đã xửa lý được mấy cái Hồn Khí?” Snape hỏi.
“Nhật ký, nhẫn, vương miện đã giải quyết xong, Nagini hiện giờ vẫn chưa trở thành Hồn Khí, chuyện đó nghỉ hè sang năm ta mới phải ra tay. Mặt dây chuyền ta đã hỏi Kreacher, ta đáp ứng nó qua mấy ngày nữa sẽ tiêu hủy trước mặt nó, chuyện này không thành vấn đề. Còn cái cúp thì có chút phiền phức, ta phải đi cướp Gringotts.” Harry suy nghĩ, “Ta nghĩ nên chờ sau khi Bellatrix trốn khỏi Azkaban mới ra tay. Đúng rồi, ngươi có cách nào khôi phục lại ‘Viên đá Phục sinh’ không, Severus?”
“Khôi phục ‘Viên đá Phục sinh’? Snape khó hiểu, “Ngươi muốn thu thập ba bảo vật của Tử thần?”
“Ta đã có áo tàng hình, thêm Viên đá Phục sinh, nói không chừng cũng có cơ hội thu thập, ta đang tự hỏi sẽ xuất hiện cái gì.” Harry gần như cảm thấy hứng thú, “Nói không chừng có thể thấy Tử thần.”
“Ta sẽ thử làm hết sức, dù sao thuật luyện kim cũng không phải sở trường của ta.” Snape nói.
“Đúng rồi, ngươi hẳn đã biết chuyện Sirius và Remus sẽ đến Hogwarts dạy học đi?” Harry có chút lo lắng, “Ngươi và Sirius…” Hai người này bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau, nhất là tính tình của cha nuôi mình.
“Quay về nói người sói hảo hảo quản thúc đại cẩu đỡ đầu của ngươi.” Snape tức giận hừ lạnh, “Chỉ cần y không bổ nhào vào ta cắn bậy, ta cũng không nhàm chán đến mức đi tìm hắn rước lấy phiền phức.”
Harry ngượng ngùng cười, ăn một miếng rau trộn, Snape để ý ngón tay hắn, thon dài linh hoạt, rất đẹp. Kỳ nghỉ hè hắn thay đổi rất nhiều, hắn thoạt nhìn kỳ thật cũng không giống James, ít ra James lúc nào cũng thô lỗ, nóng nảy lóc chóc, mà cử chỉ của Harry lại thường tao nhã, yên lặng, ngũ quan của hắn cũng tuấn mỹ hơn, không phải nét đẹp nữ tính, là kiểu thanh tú nhu hòa của thiếu niên. Hắn cũng không giống Lily, cho dù bọn họ cùng giống nhau ở đôi mắt xanh, nhưng Lily ôn nhu thiện lương, còn tiểu tử này… hắn vừa có sự âm hiểm tà ác của Slytherin vừa có sự gan dạ dũng cảm của Gryffindor, là một hợp thể mâu thuẫn.
“Sao vậy?” Harry chú ý đến ánh mắt của y, “Trên mặt ta có cái gì sao?”
“Khóe miệng có dính một chút.” Snape tìm ra một cái cớ.
“Phải không?” Harry lau khóe miệng.
“Tiểu quỷ lại không hảo hảo ăn cơm.” Snape thấy hắn lau sai chỗ, rất tự nhiên vươn tay lau khóe miệng bên kia của hắn. Rất nhanh hai người liền nhận thấy động tác này quá mức thân mật, không khỏi sinh vài phần xấu hổ.
Snape rút tay lại, tiếp tục ăn, giả vờ như không phát sinh chuyện gì, hắn chính là thay Lily mà quan tâm tiểu quỷ này, không hơn. Y tự nói với mình.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
12 chương
11 chương
134 chương
43 chương
74 chương