HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 11 : Chân tướng – Bảo kiếm

Vào trong văn phòng, Snape đóng mạnh cửa lại, ếm vài bùa cách âm, Harry không biết đứng ngồi ra sao, Snape biến ra cái ghế dựa rồi ngồi xuống, nhìn hắn dò xét: “Potter, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám nói dối…” “Ngươi có thể dùng Chiết Tâm Trí thuật.” Harry đánh gãy câu nói của hắn, “Nhiều chuyện xảy ra lắm… Ta không biết bắt đầu nói từ đâu, ngươi trực tiếp xem đi.” Harry vui vẻ khiến cho Snape ngẩn người ra, y giơ ma trượng lên: “Chiết Tâm Trí!” Những mảnh ký ức lộn xộn rơi vào trong đầu Snape: Nam hài ba tuổi quỳ rạp trên mặt đất gặm tấm thảm, hắn đã một ngày chưa ăn gì… Nam hài năm tuổi bị dượng dùng thắt lưng đánh… Một đám hài tử truy đánh nam hài, mắng hắn là quái vật… Mười một tuổi, nam hài tiến nhập Hogwarts, thường xuyên bị giáo sư Ma Dược học giễu cợt… Cuối năm học hắn đánh bại Voldermort… Mười một tuổi… Mười hai tuổi… Nam hài lớn dần trở thành một thiếu niên, hắn lần lượt đánh bại Voldermort, nhưng hết lần này đến lần khác bị người ta hiểu lầm… Mười lăm tuổi, thiếu niên mất đi người cha đỡ đầu… Mười sáu tuổi, Snape nhìn thấy chính mình đứng trên tháp thượng, lão hiệu trưởng rơi nhanh xuống dưới. Thiếu niên đứng ở tháp hạ nhìn y, hoàn toàn không thể tin được: “Không.” Mười bảy tuổi… thiếu niên không thể không tạm nghỉ học, chiến tranh đã bắt đầu rồi. Đồng đội một người tiếp một người ngã xuống, cuối cùng là chính Snape… Snape thấy mình trước khi chết nhìn chằm chằm đôi mắt xanh biếc kia: “Look… at…me…” một lúc lâu sau thì chết đi… Thiếu niên lặng lẽ khóc, chính y cho hắn toàn bộ trí nhớ… Y thấy thiếu niên phủ phục trên thân xác đã chết của mình hạ xuống một nụ hôn trên trán: “Giáo sư…” Thiếu niên hoàn toàn đánh bại Hắc Ma vương, lại… bị người một nhà đánh lén. “Nguyên lai, ta là Hồn Khí cuối cùng… Dumbledore đã sớm tính hảo…” Thiếu niên cúi đầu, khoé miệng nhếch lên thành một cái cười lạnh, “Giáo sư, ta e rằng… không sống được nữa rồi…” Lục quang hiện lên, thiếu niên chậm rãi ngã xuống. Một thành viên hội Phượng Hoàng quay đầu lại đối với một người khác nói: “Nhớ rõ, Cứu thế chủ Harry Potter đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, đã bất hạnh bỏ mình”. Snape trong lòng một trận phiên giang đảo hải, Dumbledore, ngươi đã làm gì… lợi dụng hắn xong, lại giết hắn! Thiếu niên như gặp kỳ tích trở về quá khứ, hắn quyết tâm thay đổi tất cả. Y thấy thiếu niên ngơ ngác nhìn mình trên bục giảng… hắn bắt đầu lén lút chuẩn bị mọi thứ, hắn lợi dụng giáo sư McGonagall, rồi lại tiến nhập mật thất… Chiết Tâm Trí thuật quá mức thống khổ, Harry dựa vào sofa thở phì phò từng ngụm từng ngụm, đầu đau như nứt ra. Hắn ôm lấy ngực, nhớ lại cảnh tượng bị giết, trái tim không thể nguội lạnh như trước. Snape chật vật thối lui qua một bên, nhắm mắt lại. Ký ức này quá mức khủng khiếp, thế nhưng thiếu niên đã trải qua tất cả… Thật sự là rất thống khổ… Một bàn tay đặt lên vai hắn, Snape mở mắt ra: “…Potter…” Harry cười yếu ớt: “Giáo sư, đừng để trong lòng… Tất cả đã qua rồi, ta nhất định có thể thay đổi lịch sử.” Sắc mặt hắn tràn đầy kiên định không phù hợp với lứa tuổi của mình. Snape nhìn chằm chằm đôi mắt xanh kia một lúc lâu, hừ lạnh: “Quay trở về tháp Gryffindor của ngươi, Potter! Đêm du, trừ Gryffindor năm mươi điểm.” Lão biên bức đáng ghét Harry trề môi, trở về tháp Gryffindor. ***** Ta là tìm kiếm mật thất phân cách tuyến ***** Mấy ngày nay, Snape và Harry đều không chạm mặt nhau, cho dù là trong giờ học, ánh mắt cũng không hề liếc qua hắn. Chuyện này khiến Harry thập phần buồn bực, nhưng ngẫm lại, với đoạn ký ức như vậy, hắn muốn xoá đi cũng phải rất lâu. Để điều tiết tâm tình, Harry bắt đầu quan tâm đến mật thất của Gryffindor và Slytherin. Heleba gần đây có thể nói là ăn ngon, ngủ ngon. Harry thường xuyên đi làm phiền bọn gia tinh, vì nó chuẩn bị mấy món ăn, không chỉ có thịt bò, còn có mấy món điểm tâm ngọt, thịt nướng… Heleba cảm khái: [Chủ nhân thật tốt, chủ nhân cho ăn thịt ], ăn no lại ghé vào trên đùi Harry mà ngủ, để Harry gãi gãi cái bụng nhỏ của nó. (Vòng: hảo đáng yêu, hảo muốn nảy sinh. Tiểu Mộc: danh tiếng một quái xà đã bị ngươi quăng ra sau đầu rồi a. Kirei: Đúng là dễ thỏa mãn mà). Đêm mùa thu mang theo những cơn gió nhè nhẹ dịu mát, Heleba ghé vào trên vai Harry, cái đuôi thì quấn quanh cổ hắn, chỉ dẫn hắn tìm kiếm mật thất. Salazar đã nói qua cho Harry, mật thất của từng học viện có rất nhiều, đều có ký hiệu riêng: dấu hiệu của Gryffindor là ngọn lửa văn học, của Slytherin là xà ảnh, Ravenclaw lại lấy bộ sách làm dấu hiệu, còn Hufflepuff là chén thánh. Phàm là khi phát hiện được nơi có dấu hiệu, chỉ cần dùng khẩu lệnh chính xác là có thể mở được. Đã hơn nửa đêm, Harry dưới sự trợ giúp của Heleba đã tìm được bốn cái mật thất của Slytherin, bên trong chứa không ít bộ sách Hắc Ma pháp cùng những ma dược kỳ quái thất truyền đã lâu. Một trong những mật thất bên trong chứa đầy bảo thạch và châu báu lớn nhỏ nhiều màu, Harry nghĩ hắn cũng không cần lo về vấn đề tiền bạc. Trong một góc ở tầng trên, Harry cuối cùng phát hiện được một ngọn lửa văn học, hắn thấp giọng nói: “Dũng khí và trung thành chi kiếm, mở ra.” Một phiến đá trong góc tường chậm rãi mở ra. Harry bước vào trong mật thất, ánh nến tự động bừng sáng. Bên trong giống như một thần điện bằng đá trống trải cái gì cũng không có, trừ bỏ… ngay trung tâm thạch tòa, trên bề mặt cắm một thanh bảo kiếm. Thân kiếm màu vàng, trên chuôi kiếm có chạm một viên hồng ngọc, bất quá thực rất quen thuộc — bảo kiếm Gryffindor. Harry cầm lấy thanh kiếm, nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra. Dưới ánh nến, bảo kiếm phát ra ánh vàng quang mang, nhưng… Harry nhăn mặt, hắn rất muốn mang theo thanh kiếm này, vấn đề là… thanh kiếm lớn như vậy, hắn cứ quang minh chính đại mà đem ra? Đem ra rồi biết cất chỗ nào? [Tiểu gia hỏa, kiếm này có thể nhỏ đi… Ta đã thấy tên kia thử qua.] Heleba nhìn ra được tâm tư của hắn, [Lấy máu điểm lên, nó sẽ nhận ngươi là chủ nhân.] Harry giảo phá đầu ngón tay, tích vài giọt máu tươi lên, máu rất nhanh được thân kiếm hấp thu, bảo kiếm từ từ lui thành… một cái khuyên tai hình chữ thập bằng vàng, nơi giao nhau là viên hồng ngọc thực rất xinh đẹp. (Vòng: ta cũng có một cái khuyên tai như vậy, bất quá màu bạch kim, trong suốt như nước.) Harry không có lỗ tai, hắn đem khuyên tai để lên vành tai thử thử mấy cái rồi miễn cưỡng mà đâm xuống. Máu tươi đỏ sẫm nhiễm lên thanh kiếm vàng, tạo nên sự thay đổi, viên hồng ngọc đỏ như máu tiên diễm, đôi mắt xanh biếc như ngọc lục bảo, nổi bật trên làn da trắng như tuyết cùng mái tóc đen nhánh có chút lộn xộn, dưới ánh nến thiếu niên tràn ngập vẻ đẹp yêu diễm. [Đau không?] Heleba vươn cái lưỡi nhỏ liếm lấy tai hắn. [Không có việc gì.] Harry vỗ vỗ đầu nó. Vài giờ sau, Harry tìm được thêm hai mật thất Gryffindor, phát hiện không ít bộ sách cùng vật dụng Bạch Ma pháp, còn có một túi ma pháp, tuy chỉ nhỏ bằng bàn tay, nhưng rất hữu dụng, Harry thử nhét không ít món đồ vào, nhưng túi vẫn chứa được hết, cầm lên cũng không nặng hơn bao nhiêu. Cho nên Harry liền đem mấy đồ dùng ma pháp mà mình không biết sử dụng mà nhét vào, định sẽ trở về chậm rãi nghiên cứu sau. Trong quá trình tìm kiếm, hắn còn phát hiện thêm mật thất của hai học viên kia, đáng tiếc… không có khẩu lệnh… Cho đến khi hắn đem toàn bộ lâu đài dạo qua một vòng thì trời đã sắp sáng, Heleba vẫn ồn ào còn mấy cái mật thất chưa đi, nhưng Harry thật sự không còn sức để tiếp tục, đành phải hẹn lần sau. Hắn loạng choạng quay lại, may mắn ngày mai là cuối tuần, có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút. “Potter!” Thiên nột, mình đã cố gắng không đến gần căn hầm mà. Harry lắc lắc đầu, hữu khí vô lực kêu một tiếng: “Giáo sư…” Snape vẫn như cũ một thân hắc bào, nhưng vẫn có thể thấy màu xanh thẫm của chiếc áo ngủ hắn mặc bên trong, hiển nhiên hắn vừa từ trên giường xuống. Hắn cau mày nhìn thiếu niên trước mắt, hắn đoán đúng, tiếng bước chân quả nhiên là của thằng nhóc con Potter vọng lại: “Potter, ta đã cảnh cáo ngươi, đừng để bị ta bắt được! Xem ra cái đầu giống như người khổng lồ của ngươi đúng là không thể nhớ được… Gryffindor trừ…” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Harry đã đem đầu tiến vào trong ngực mình, “Chết tiệt… Potter?” Snape đem hắn từ trong lòng đẩy ra, lại phát hiện… Hắn đang ngủ! Chết tiệt, hắn cả đêm đã làm gì? “Potter, muốn ngủ thì trở về ký túc xá mà ngủ!” Snape thô lỗ lay tỉnh hắn. “A?…” Harry mờ mịt mở mắt, đôi mắt xanh biếc tựa hồ như bị bịt kín một tầng thuỷ khí, hắn lắc nhẹ đầu, nhìn qua cực kỳ giống tiểu động vật đáng yêu nào đó. Hắn cố gắng thanh tỉnh một chút: “Xin lỗi… Giáo sư… Ta lập tức trở về…” Hắn miễn cưỡng phân biệt phương hướng rõ ràng, lảo đảo quay trở về. Hắn với bộ dáng đó như thế nào quay về được, cũng đừng mới được nửa đường đã từ trên lầu mà lăn xuống. Snape cũng không muốn thấy trên ‘Nhật báo Tiên Tri’ ngày mai xuất hiện mấy tin tức đầu đề đại loại như “Cứu thế chủ trượt chân từ trên lầu xuống bỏ mình”, hắn nghĩ nghĩ: “Potter!” “A.” Harry quay đầu lại. “Đi theo ta.” Snape ý bảo hắn đuổi theo. Harry mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Vào hầm, Snape mở ra một cánh cửa tận bên trong: “Vào đi.” Harry ngáp dài mà đi vào phòng, rèm cửa màu đen, vài mòn gia cụ đơn giản, còn có… một cái giường lớn được một bức màn xanh biếc che đi. Đây là phòng của Snape! “Sau hừng đông lại chạy trở về tháp Gryffindor của ngươi!” Snape “ầm” một tiếng mà đóng cửa phòng. Harry đứng giữa phòng, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, ý của Snape phải chăng… bảo mình ngủ ở đây? Merlin, chuyện này thật đúng là… đáng sợ… Harry lại nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, nghĩ nghĩ, vẫn là đầu hàng cơn buồn ngủ, hướng về phía chiếc giường lớn trải tấm drap màu xanh bạc mà ngã xuống. Thật ấm áp thần kỳ a, Harry vùi đầu vào gối, hít thật sâu một hơi, mùi thảo dược nhẹ nhàng quẩn quanh hô hấp, khiến người ta dần dần thả lỏng… ***** Ta là càng tiến thêm một bước phân cách tuyến ***** Khi Harry tỉnh lại, bên trong vẫn như trước một mảnh tối đen. Hắn chân nam đá chân xiêu đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra. Ánh mặt trời vàng rực trên cao nháy mắt tràn ngập khắp căn phòng, (Vòng: sẽ có người nói, ánh mặt trời là chiếu không đến căn hầm đi, nhưng ta thật sự không biết viết như thế nào, không lẽ trong hầm khả năng một chút ánh sáng cũng không có?), đã muốn giữa trưa a, mình cư nhiên lại ngủ lâu như vậy. Heleba theo từ cần cổ hắn trườn ra: [Tiểu tử, ta đói bụng ] [Hảo, ta lập tức mang ngươi đi ăn chút gì đó.] Harry thân mật mà gõ đầu nó. “Potter, đã tỉnh thì lập tức trở về chỗ của ngươi!” Snape mở cửa phòng ra thật mạnh. Harry nghe tiếng liền quay đầu lại, dưới dương quang rực rỡ, toàn thân thiếu niên toả ra vầng sáng, từ những đuôi tóc đen mềm mại có thể thấy ánh sáng lấp lánh mơ hồ, làn da trắng nõn trong suốt như ngọc, giữa đôi mắt xanh biếc như ngọc lục bảo phát ra lưu quang nhợt nhạt, khuyên tai màu vàng hơi loé ánh hồng quang, càng tôn lên dung nhan thanh khiết tuấn tú. Snape bỗng nhiên có một ý nghĩ muốn bắt lấy hắn, sau đó… sẽ làm gì a? Y áp chế cảm giác kỳ quái kia xuống, tiếp tục cười lạnh mà theo dõi hắn. (TM: Nên hay không ta nói ngươi là đầu gỗ a!) Harry cười nhẹ tiêu sái bước đến trước mặt y: “Cám ơn Ngài, giáo sư… Ân… Ta đi ngay.” Vừa dứt lời, liền nghe thấy bụng hắn kêu lên một tiếng vang dội. Hảo mất mặt! Harry đỏ mặt: “Ta… ta lập tức đi ngay!” Hắn bối rối hướng cửa chính đi đến. “Ta cũng không muốn bị người khác nói ta ngược đãi học trò.” Thanh âm Snape từ phía sau truyền đến, “Potter, quay lại đây, ăn no rồi trở về!” Harry ngượng ngùng trở lại phòng khách, trên bàn đã dọn xong cơm trưa: thịt dê xắt nhỏ, cà chua xắt lát… Hắn thật sự rất đói bụng, nên cũng không khách khí, lang thôn hổ yết mà ăn. [Tiểu tử, ta đói bụng…] Heleba vươn đầu ra. [A, xin lỗi.] Harry vội cắt mộtmiếng thịt dê cho nó, Heleba thoải mái từ trong cổ áo chui ra, bơi tới trên bàn mà ăn. “Đây là… Quái Xà?” Nghe thấy trong miệng Harry truyền ra âm thanh ti ti khiến Snape cảm thấy bất an như đang đối mặt với Voldermort, để gạt bỏ cảm giác bất an ấy, y hỏi. “Ân, nó kêu Heleba.” Harry trả lời. Sau đó lại trầm mặc, Harry bất an nhìn Snape, dù sau đây cũng là lần đầu tiên hai người đối diện trực tiếp sau lần thẳng thắn kể rõ bản thân. Cuối cùng hắn vẫn là nhịn không được: “Giáo sư… Chuyện ngày đó…”