☆Chương 04☆ Editor: ROSALINE Beta: ROSALINE "Chiếu cố tốt thằng bé." Sirius nhìn Snape gần đi ra khỏi nhà cũ Black, lại nhìn con đỡ đầu nhà mình mê man trong lòng đối phương một chút, nói không ngừng nghỉ rồi cuối cùng hóa thành mấy chữ ngắn gọn. Snape gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra đem người ôm sát độn thổ. "Tỉnh?" Harry lúc tỉnh lại lần thứ hai người đã ở hầm, một tiếng dò hỏi của Snape mới đem cậu kéo về hiện thực. Cậu chậm rãi ngồi dậy, chú ý tới cái bóng mơ hồ màu đen còn đứng ở cửa. "Bây giờ là ban ngày sao?" "Trò ngủ hai mươi lăm tiếng đồng hồ," Snape nghiêm túc nói, "Nếu như ta không suy luận sai cái pháp trận tới nửa đường của trò không chống nổi đi?" Harry gật đầu. "Trước tiên đi ra đi, " Snape nói, Harry không tự chủ rất nhanh nắm chăm trong tay, "Chúng ta còn cần nói chuyện." Cứu thế chủ nhận mệnh mà thở dài, sờ qua kính mắt đầu giường. Snape để cho gia tinh đưa phần bữa ăn khuya tiến đến, Harry một ngụm một ngụm mà ăn uống. "Harry, " Một tiếng tên thánh của Snape này để cho người nào đó thiếu chút nữa đem cái muỗng rớt về trong bát, "Trò làm như vậy đáng giá không?" Harry nhìn chòng chọc hạt bắp như ẩn như hiện trong chén, nâng mắt lên. "Em chưa từng hối hận." Gian phòng rơi vào trầm mặc, Snape trong chốc lát không biết nên nói cái gì. Trong không khí quanh quẩn tiếng nuốt nhỏ nhẹ cùng tiếng hít thở nhợt nhạt, Harry đem cái muỗng bỏ xuống, cắn cắn môi dưới nói: "Kết quả thế nào?" Vấn đề này hỏi không đầu không đuôi, Snape lại quét mắt nhìn cậu một cái, trầm giọng nói: "Không tính là tệ, trò là bởi vì ma lực tiêu hao quá độ mà hôn mê." "Thank you, professor." Harry chậm rãi đứng dậy lấy che đậy sự thật đại não cung cấp máu không đủ này, "Nếu như không có chuyện gì mà nói —— " "Đừng nghĩ từ nơi này rời khỏi, " Snape liếc nhìn cậu hắn một cái, "Đánh thắng cũng vô dụng." "..." Đây cũng là vì sao, Harry nằm trên giường phòng ngủ sát vách Snape, đầu óc loạn thành một đoàn dây thừng. Không thể không nói loại trạng thái nửa giải hòa này của hai người vẫn có chút hiệu quả, tên thánh loại vật này Snape đã mở miệng tựa hồ sẽ không có lại tiếp tục dự định gọi cậu là "Potter". Harry mỗi ngày bị cưỡng chế mà tiếp tục rót ba bình dược tề ổn định linh hồn cùng một lúc, Snape cậu ném qua một quyển sách cũ. "Đây là cái gì?" "Tự mình lật tới trang thứ năm mươi ba." Harry nửa ngờ nửa tin mà mở ra, tựa đề lớn lọt vào trong tầm mắt "Dược tề ổn định linh hồn". Dưới là phê bình chú giải thật nhỏ phức tạp, giống như sách giáo khoa cũ của Hoàng tử Lai mà cậu năm đó đã dùng. ☆ ☆ ☆ Snape tiếp tục không khách khí chút nào để cho cậu làm sức lao động miễn phí —— chấm bài tập, Harry bắt đầu thích ứng tên thánh của mình từ cái trong âm sắc trầm thấp hùng hậu như đàn violoncelle kia nói ra. Cứu thế chủ thời điểm lần đầu tiên bản thân ngao dược tề ổn định linh hồn Snape ở một bên chân mày nhíu đủ để kẹp chết một con muỗi, nhưng ở cuối cùng dược tề thành công tản ra màu bạc xinh đẹp sáng bóng hơi kinh ngạc. Cái nghiêm trọng này đã nói rõ giáo dục thất bại của giáo sư nào đó. "So với thầy nấu thật sự là uống ngon hơn nhiều." Harry cười hì hì nói, phảng phất như là đang đánh giá một khối kẹo. Snape hừ lạnh một tiếng: "Đừng cho là ta không biết trò suốt ngày hướng phòng bếp chạy." "Giltter là một con gia tinh đáng yêu cỡ nào, " Harry tiếp tục da mặt dày, "Cô bé sẽ cho em bơ chocolate tốt nhất." Snape chỉ có thể tiếp tục đen mặt. Nếu như nhất định phải nói thay đổi, thời gian giấc ngủ của Harry vẫn như cũ đang gia tăng. McGonagall ở một cái mười giờ sáng thứ tư đi tới phòng hiệu trưởng, nói khẩu lệnh đi vào phát hiện bên trong không ai. "Severus đâu?" "Hẳn là ở hầm đi," Dumbledore ngáp một cái, "Ngủ lâu càng mệt." McGonagall theo lời đi hầm, quả nhiên ngài hiệu trưởng đang ở trước bàn làm việc. "Tôi còn tưởng rằng thầy ở phòng hiệu trưởng." Snape giương mắt, hướng về gian phòng phía sau lưng ném qua một cái nhìn ngắn gọn. Trên thực tế Harry lần thứ hai dọn đến trở về y cũng không dám phớt lờ nữa, cũng không phải là bởi vì sợ người chạy các loại, mà là y phải đem người kêu dậy. Không phải Harry có thể cứ như vậy ngủ không tỉnh. Y một chút cũng không muốn nhìn trước thời gian mà nhìn thấy trường hợp kia. "Harry còn không có dậy?" Snape gật đầu, cái tật xấu thích ngủ này không có biện pháp nào, là tác dụng phụ —— linh hồn không trọn vẹn không được đầy đủ mà mạnh mẽ ổn định, tất nhiên sẽ tiêu hao sức lực lớn hơn. "Được rồi, " McGonagall gật đầu, "Đứa nhỏ đáng thương này, chẳng qua các thầy ở chung tốt hơn nhiều." "Minerva, " Snape cảnh cáo mà mở miệng, "Cô có chuyện liền nói." "Đây là sự thật, Severus. Tôi vẫn cảm thấy đây mới là phương thức ở chung nên giữa các thầy, dáng vẻ trước đây thầy suốt ngày cấm đoán thằng bé, tôi muốn cấm đoán cũng không có thời gian." Không cần ngài phải nhớ lại mỗi ngày từ chỗ tôi đây mà cướp người như thế đúng không, Snape trừng Phó hiệu trưởng nào đó một cái, đem văn kiện trước bàn đưa tới. McGonagall cũng không ngại, dù sao thành thực cũng là truyền thống tốt đẹp của Gryffindor. Bà luôn luôn lên án thói xấu của lão dơi già không được tự nhiên nào đó thật lâu, từ lúc đối phương tiến vào trường luôn luôn lên án đến bây giờ, gần ba mươi năm chẳng bao giờ buông tha. "Harry, " Sau khi nữ hiệu trưởng cất bước Snape đẩy cửa phòng ngủ ra, lắc lắc người nào đó bọc chăn bọc thành một cái trứng cuộn trên giường, "Nên tỉnh." Không có động tĩnh. "Harry?" Vẫn là không có động tĩnh. Lặp đi lặp lại như vậy mấy phút sau người ngủ trên giường thật lâu mới tỉnh lại, một bên tìm kính mắt một bên ngáp. "Em đều sắp không phân rõ ngày sáng đêm tối," Rửa mặt xong người nào đó ngồi trước bàn ăn điểm tâm không khách khí chút nào, "Thầy làm thế nào quen nơi này." "Đồng hồ sinh học?" Snape suy nghĩ một chút, "Hơn nữa nơi này là có cửa sổ pháp thuật, chỉ có thể nhìn, không thể đẩy ra." Vì vậy người nào đó giơ giơ đũa phép, trên trần nhà chậm rãi hiện lên một cái cửa sổ hình vòng tròn. Ánh dương quang xuyên thấu qua thủy tinh pháp thuật chiếu vào, ở trên sàn nhà hình thành một mảnh vết lốm đốm. "Slytherin không phải là ở dưới hồ Đen sao," Harry kìm lòng không đặng vươn tay dò xét thăm dò, "Vì sao ánh dương quang sẽ chiếu vào?" Vầng sáng di chuyển đưa đầu ngón tay tái nhợt của hắn chiếu đến gần như trong suốt. Thời gian tiến vào mùa đông, trong ngoài lâu đài một mảnh giá rét xơ xác tiêu điều. Harry ngồi ở trên ghế salon, thảm nhung bọc thật dày, một bên sửa luận văn một bên cảm thán: "Năm ngoái lúc này em hình như ở trên bữa tiệc của Slughorn." "Đúng vậy," Snape miễn cưỡng đáp, "Cầm sách giáo khoa của ta không biết trời cao đất rộng mà hướng trước mặt cái lão điên kia tiếp cận." "Đừng như vậy, giáo sư." Harry cầm lấy một phần tấm da dê khác, "Cái này không thể che giấu tài ba đứng đầu của thầy cùng giáo dục thất bại, phải thừa nhận sách giáo khoa của thầy vẫn rất có trợ giúp." Snape cự tuyệt đón lấy cái đề tài này, cầm lấy chương trình trong ngày một bên lật một cái, nói: "Trước ngày nghỉ Lễ Giáng Sinh ba ngày ta không rảnh quản trò." Harry không rõ tại sao phải nói với cậu cái này, nhưng vẫn gật đầu một cái: "Dạ." "Trò tốt nhất uống thuốc, ta thiết trí một pháp thuật rời giường gọi trò dậy." "—— dạ." "Ta muốn đi Bộ Pháp thuật xử lý chút chuyện." "—— dạ." "Cho nên ba ngày, " Snape lộ ra một miệng đầy răng trắng, "Ba năm sáu bảy có lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đều giao cho trò." "Dạ —— dạ?!" "Đáp ứng rồi thì không thể đổi ý, Harry." Snape dựa vào ghế, "Minerva nói thành thực là đức tính truyền thống tốt đẹp của Gryffindor." Harry hướng về phía giáo án được ném tới mắt lớn trừng mắt nhỏ. Snape thầy một lão dơi già đem lời nói nói cho rõ ràng nhá! Cậu lúc nào đáp ứng rồi?! Cậu không thấy được giáo sư nào đó cười đến vẻ mặt sung sướng. ← Chương trước: Chương 03← →Chương sau: Chương 05→.