Cả lũ 8 đứa họp mặt đầy đủ trong phòng Thảo Anh ở Vương gia, từ đầu chí cuối căn phòng đều có duy nhất 2 màu trắng và kem dịu nhẹ. Nằm vắt vẻo trên giường Thảo Anh, Vi chẹp miệng hỏi: - Thế giờ làm gì? Có việc gì thì giải quyết nhanh để còn về Việt Nam. Vết thương của tao với Anh Anh lành hẳn rồi, tính án binh bất động tới bao giờ? - Haiz…tao cũng ngứa nghề. – Thảo Anh ngồi chống cằm nh...ìn bao quát hết cả lũ. - Có kế hoạch gì chưa? – Trang cầm cuốn tạp chí thời trang, vừa xem vừa hỏi. - À…việc đó hả? Tao chỉ mới hack được máy chủ của dinh thự lão già ấy, ngoài ra cũng chẳng còn thông tin gì. Lão ta kín miệng thật mà nhà lão bẫy cũng lắm quá. Cái nào cũng gớm. – Nó ngồi trên bậu cửa sổ, nghịch con mèo Moon cưng lông trắng của Thảo Anh đầy thích thú. - Vậy em tính bắt đầu từ đâu? – Thiên đang gọt trái cây rồi đút từng miếng cho Thảo Anh. - Hờ…tất nhiên là bắt đầu từ những tên thân cân để lần mò thông tin rồi. Bao lâu nay vẫn bài đó mà làm mà? – Nó hờ hững. - Mà nè…anh với hai chắc là làm được chứ? Hai người bỏ nghiệp cũng hơn cả năm rồi chứ ít gì? – Vi ngồi bật dậy nhìn Thiên với Minh. - Em xem thường anh trai mình vậy à? – Minh tỏ ý không vừa lòng. - Anh thì vẫn ổn. – Thiên thản nhiên. - Này…là em lo cho anh thôi chứ xem thường anh bao giờ? – Vi dẩu môi. - Hừ…hiện rõ rành rành kia kìa. – Minh lườm yêu cô em gái. - Đâu…đâu nào? Có thấy gì đâu? – Vi giả vờ ngó ngang ngó dọc. - Em…không thèm nói chuyện với em nữa. – Minh tực nghẹn cổ, giận dỗi nằm xuống đất, đầu gối lên đùi Trang. - Haha… - Vi cười thích thú, cãi nhau với anh trai đúng là vui thật. - Em thật là…đến anh trai cũng không tha. – Khánh vòng tay sang ôm eo nhỏ, lắc đầu chịu thua cô người yêu lắm chiêu. - Vậy nên anh phải biết điều chút đi. Chọc giận em là không xong đâu nhé! – Vi quay người lại véo mũi Khánh. - Á…đau! Anh biết rồi. – Khánh khẽ nhăn mặt rồi đặt lên má Vi một nụ hôn nhẹ. - Ối trời…đây là chốn đông người, đề nghị không thể hiện tình cảm quá mức nhé! – Thảo Anh lấy hai tay bịt mắt, miệng thì cười lém lỉnh. - Hừ…mày hơn à? – Vi nguýt con bạn. - Keke… - Thảo Anh gãi đầu. - An ơi…em tính lấy thông tin từ những người thân cận của lão ta, vậy thì em tính bắt đầu từ ai? – Trang gấp cuốn tạp chí lại. - À…lão ta chỉ có một người thân tín thôi vì sợ nếu nhiều sẽ bị xỏ mũi lúc nào không hay. Tên lão ta là Yama Kuroshi. - Vậy em tính tiếp cận thế nào? – Trang hỏi, tay thì vuốt tóc Minh rất tình cảm. - Ừm…gọi điện thoại nhờ Linda điều tra giúp chút thông tin của ông già ấy trước đã rồi mới tính tiếp được. – Nó vuốt nhẹ lông chú mèo Moon. - Vậy em gọi chưa? – Tới lượt Thiên tham gia cuộc đối thoại. - À…chưa. Để em gọi ngay đây. – Nó kêu lên rồi đặt con Moon xuống.