Người đàn ông khẽ nhăn mặt ngước mắt lên nhìn con nhỏ tự tung tự tại trước mặt rồi lại khẽ thở hắt ra, điệu bộ không tỏ vẻ bực mình mà là chịu thua! - An bảo bối…con đừng gác chân lên bàn làm việc của ta được không? – Người đàn ông thở dài. - Thầy à…không lẽ thầy tiếc con một chút diện tích để gác chân sao? – Nó bắt chước điệu bộ của ông. - Ta thật bó tay với con. Sao con sang đây sớm t...hế? Mà còn hai tập tài liệu này là thế nào? – Ông khẽ lắc đầu với cô học trò bất trị coi trời bằng vung. - Người đảm nhiệm hai chiếc ghế còn thiếu. Thầy không tính xem qua sao? – Nó khẽ cười. - Con nhanh nhỉ? Ta tưởng tới đúng hạn con mới nộp chứ? – Ông cười lém lỉnh. - Con cũng tính thế nhưng sang đây sớm tại có chút chuyện, vả lại chẳng phải thầy bảo có vụ cần nhờ à? – Nó trề môi. - Phải, nhưng vụ ấy còn lâu mà. – Thầy nó nhăn mặt. - Sao cũng được. Con về đây nghỉ ngơi vài hôm, tối nay chắc lũ kia sang tới. Khi nào Thảo Anh và Vi khoẻ hẳn thì con dắt cả lũ sang thăm thầy. – Nó ngước mắt lên nhìn trần nhà. - Thảo Anh với Vi gặp chuyện gì à? – Ông Tịnh Cát bật người dậy. - Phải. Hôm đấu tranh chức “Chiếc ghế vàng” có chút thương tích ngoài da nên con bắt tụi nó nằm viện cho khoẻ hẳn. Không ngờ tối qua có kẻ đột nhập, còn thuê sát thủ bắn tỉa làm Vi bị trúng thêm một viên kẹo đồng vào bả vai. - Thế có bắt được bọn đấy không? – Tịnh Cát lo lắng. - Lũ xông vào phòng bệnh bị hai đứa nó giết gọn, chỉ còn mỗi tên sát thủ là thoát được. Con giao cho Bướm Đêm điều tra truy sát hắn rồi. - Bướm Đêm? Chẳng phải con bé đang ở Anh sao? Nó về đó không báo ta một tiếng nữa…đúng là lớn hết nên chẳng còn xem ta ra gì. – Tịnh Cát nói, giọng dường như không được vui. - Chẳng phải thầy nhờ chị ấy vê chủ trì cuộc đấu “Chiếc ghế vàng” à? – Nó bật người ngồi hẳn dậy. - Ta chỉ nói là nó tìm người làm chủ trì, không ngờ là nó lại đích thân bay về đó mà không báo ta. – Thầy nó khẽ lắc đầu. - Chậc…thôi kệ thầy ạ. Mà nhiệm vụ mới của tụi con là gì vậy? - Nhiệm vụ mới sao? Lần này khá là nguy hiểm đấy. Đối tượng là một kẻ mà chắc chắn con cũng không cảm thấy xa lạ gì. - Ai vậy ạ? – Nó bắt đầu tò mò. - Kayushi Jinsu. – Thầy nó khẽ buông ra một cái tên không mấy xa lạ. - Kayushi Jinsu? Lão già ngang ngược ấy à? Chẳng phải mối quan hệ của tập đoàn và lão ấy tốt lắm sao? – Nó bất ngờ. - Lão ta lật lọng. - Thế ra thầy muốn tụi con giết ông ta sao? Giết một ông trùm mua bán vận chuyển vũ khí hàng đầu Nhật Bản à? Không đùa đấy chứ? – Nó nhếch mép cười khinh khỉnh. - Không khó lắm mà? Đúng chứ? – Tịnh Cát nhìn nó. - Giết thì dễ…chẳng có gì phải lo. Chỉ là phải đợi đến khi hai đứa kia bình phục mới có thể hành động được mà thôi. Vả lại…đây chẳng khác nào là thầy muốn đưa tụi con vào chỗ chết cả. – Nó liếm môi, miệng nở nụ cười ranh mãnh. - Ta tin con làm được. – Tịnh Cát có vẻ chắc chắn. - Không chắc…chính thầy cũng biết chỗ đó là nơi bất khả xâm phạm, chưa từng có một tên sát thủ nào sống sót trở ra khi đột nhập vào đó mà? Một ông trùm vũ khí như ông ta thiếu gì kẻ muốn hãm hại nên dinh thự của lão cũng giống như một nhà tù nhiều cạm bẫy không lối thoát vậy. Có thể nói, ông ta là bậc thầy về bẫy trong cái xã hội này. – Nó vuốt cằm suy tư. - Vậy con tính làm sao? – Tịnh Cát chăm chú nhìn nó. - Con có bảo là con sẽ nhận vụ này à? - Con không tính giúp ta à? – Thầy nó nhăn mặt. - Ha…con đùa thôi, tất nhiên là phải giúp chứ ạ! Mấy khi mà thầy lại trực tiếp giao nhiệm vụ thế này, toàn qua điện thoại thôi. – Nó bật cười. - Phải thế chứ. – Ông gật đầu hài lòng. - Nhưng mà lần này thầy phải cho con xài mấy món đồ mới phát minh của tổ chức. – Nó nhìn ông hăm he. - Ok. Ta cũng đang cần người thử nghiệm chúng đây. Hahaha… - Thầy nó ngả người ra sau ghế cười to. - Vậy thì thầy phải cảm ơn con chứ sao lại cười? – Nó phồng má. - Không có gì. - Nhưng thầy ạ…con vẫn thắc mắc! – Nó đảo mắt một vòng quanh phòng rồi nói. - Chuyện gì? – Thầy nó vẫn còn hơi cười. - Có thật là Kayushi dám lật lọng? Con thấy điều này hơi khó tin bởi người như ông ta chắc chắn không dám đụng tới tập đoàn lớn như D.E.A.T.H. - Con không tin sao? Dạo gần đây các mối quan hệ làm ăn của hắn ta tăng lên rất nhiều, chỗ đứng trong xã hội cũng nâng lên một bậc. Vài hôm trước còn dám lấn lướt người của ta, đe doạ là phải nhượng một chút cổ phần cho hắn. Ta cho rằng hắn có âm mưu thâu tóm D.E.A.T.H mặc dù hắn chưa tỏ vẻ gì là như vậy. Ít ai dám đụng đến lão ta vì… - Có kẻ chống lưng? – Nó ngắt ngang. - Phải. Nhưng kẻ đó là ai thì ta chịu. Hắn ta kín việc này lắm. – Tịnh Cát nhún vai. - Vậy thì được thôi. Nếu đó là mối nguy hại của tổ chức thì Tứ ma nữ sẵn sàng hành động, thầy cũng biết điều đó mà? Thôi…con về trước. – Nó cười nhẹ rồi đứng lên. - Ừ…mà khoan…nhiệm vụ lần này, con để Tứ hộ vệ tham gia đi. – Tịnh Cát gật đầu nhưng rồi chợt nhớ ra. - Sao ạ? – Nó đang đi thì khựng bước. - Ta nghĩ…bọn nó nghỉ ngơi bao lâu nay đã đủ, bây giờ nên làm việc. - Nhưng chỉ có Thiên và Minh thì Tứ hộ vệ chẳng thể hoạt động được. – Nó nhăn mặt. - Chẳng phải đã có thêm hai người rồi sao? Để họ cùng tham gia phi vụ này. – Thầy nó cười, giơ 2 tập hồ sơ lên. - Không cần thiết đâu ạ. – Nó khó chịu. - Cần chứ. Lần này xem như thử thách khả năng làm việc, hợp tác, tính đoàn kết và phối hợp tốt khi hành động. - Nhưng vụ lần này không đơn giản. – Nó cố vớt vát. - Chính vì thế mới có thể xác định chính xác được thực lực. Vụ lần này mà hoàn thành thì họ dư khả năng để tiếp tục những phi vụ khác. – Tịnh Cát vẫn không chịu thua. - … - Nó bặm môi, gương mặt tỏ rõ sự không hài lòng. - Ta chỉ muốn tốt ấy đứa. – Tịnh Cát thở dài. - Thôi cũng được…thầy nói cũng có lý. Vậy thì họ sẽ tham gia cùng con. Nhờ thầy sắp xếp một cuộc gặp mắt 2 tuần nữa nhé. – Nó chịu thua, hình như lần này nó đã lỡ xem tình cảm quá sâu vào công việc. - Gặp mặt? Với ai? – Thầy nó gãi đầu. - Kayushi. Con nghĩ cần phải nói chuyện trước với lão già ấy đã. – Nó nhếch môi rồi quay lưng đi, không quên vẫy tay chào tạm biệt. …