Hotgirls Siêu Quậy
Chương 170
Nó ngồi yên một chỗ nghiên cứu rất kĩ từng tập hồ sơ báo cáo trong sáu tháng đầu năm vừa qua. Từng con số liệu cứ nhảy múa liên tục và khắc sâu vào trong bộ não nó. Nó cần phải tìm ra được kẻ đứng sau những rắc rối của KWT những ngày tháng vừa qua!
“Brừm…brừm…”
Điện thoại nó đặt trên bàn rung lên từng hồi, tạo ra một âm thánh khó chịu. Lướt tay trên màn hình, nó nghe máy luôn mà không c...ần biết ai ở đầu dây:
“Alo…Bảo An nghe!”
“Mày à? Làm việc xong chưa?” – Giọng Vi vang lên.
“À…Vi hả? Mà mấy giờ rồi nhỉ?” – Nó lúc này mới chịu ngước đầu lên khỏi đống tài liệu.
“Dạ thưa…hơn sáu giờ rồi! Tan ca cả tiếng rồi đó chị!” – Vi bất lực với con bạn ham công tiếc việc.
“Oh…vậy hả? Tao không biết. Tại bận xem mấy cái báo cáo vài tháng trước, có quá nhiều điểm lạ. Tao đang suy nghĩ.” – Nó bóp trán.
“Chỗ tao cũng thế. Có vài bộ hồ sơ không bình thường chút nào nên tao tính gọi mày ra café để nói chuyện.”
“Vậy sao? Cũng được, mang mấy bộ hồ sơ ấy ra tiệm đi, tao tới đó ngay. Địa điểm?” – Nó nhanh chóng đứng dậy thu dọn bàn làm việc.
“Cuối đường, gần công ty, biết chứ?” – Vi trả lời.
“Rồi…ok! 20 phút nữa tao tới đó.” – Nó nói nhanh rồi cúp máy.
Cất điện thoại vào túi, nó sắp xếp lại mấy tập hồ sợ trên bàn rồi cho luôn vào túi xách, kiểm tra mọi thứ trên bàn cẩn thận một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng làm việc.
Chào em!
Á…anh làm cái gì vậy? – Nó vừa bước ra đã bị tiếng nói của một chàng trai làm giật cả mình. Là anh chàng ban sáng đã giữ thang máy giúp nó.
Xin lỗi…tôi không nghĩ lại làm em giật mình đến vậy. – Anh chàng tỏ vẻ hối hận.
Thôi, tôi không sao! Chào anh, tôi đi trước. – Nó xua tay, lắc đầu tính bỏ đi.
Khoan đã nào. Em muốn đi đâu? Tôi chở em đi. – Anh chàng vội duổi theo nó.
Không cần đâu. Tôi có xe rồi. – Nó cườ nhẹ, bước vào thang máy.
Vậy tôi có thể biết tên em được chứ? – Anh chàng theo nó vào luôn thang máy.
Vâng…tôi là Lâm Phương Nghi. Trưởng phòng kế toán mới, còn anh? – Nó vui vẻ chìa tay ra.
À…tôi là Thái Quốc Lâm, phó tổng. – Anh chàng cũng nhanh chóng bắt tay nó.
Phó tổng? Là anh sao? Tôi có vinh dự nhỉ? – Nó cười. Một nụ cười mà khó có ai nhìn thấy được sự mỉa mai trong đó.
Không đúng, phải nói là tôi có vinh dự để nói chuyện với người đẹp mới phải. – Bản chất thật sự đã bộc lộ.
Anh cứ nói quá! – Nó giả lả ra khỏi thang máy, bước tới bên con mui trần màu trắng của mình.
Oh…xe mui trần đời mới cơ đấy? Nhà em có vẻ giàu nhỉ? – Lâm tròn xoe mắt nhìn xe nó.
Không hẳn. Thôi, tôi có việc phải đi trước. Chào anh! – Nó nhanh chóng lên xe rồi chạy thẳng đi, không thèm chờ lại lời chào của Lâm. Thật sự là, nó đang rất gấp, không thừa hơi nói chuyện với mấy tên thấy gái là mắt sáng như đèn pha ôtô!
…
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
14 chương
125 chương
10 chương
50 chương
84 chương
11 chương