Hắn đang ngồi ở phòng khách xem TV thì thấy nó bước xuống. Nó mặc áo sơ-mi trắng cộc tay cùng với chiếc váy màu đen lưng cao bó sát dài ngang đùi. Mái tóc dài màu hung đỏ uốn xoăn lọn thả tự nhiên tạo vẻ đẹp dịu dàng nhưng nguy hiểm, chân đi giày gót nhọn 1 tấc màu đen. Gương mặt có chút gì đó lạnh lùng. Vi đâu? – Nó hỏi. Sáng sớm cô ta với tên Khánh chết bầm ấy dắt tay nhau đi đâu rồi.... – Hắn chống cmằ nhìn nó trả lời. Có gì đáng nhìn sao? Hay là không đẹp? – Nó khẽ cau mày. Không phải! Em thì lúc nào chẳng đẹp. Chỉ là anh đang suy nghĩ là tại sao em lại ăn mặc đẹp thế. Lỡ may ra đường bọn khác nhìn thì sao? Anh thích lo thừa sao? Dù em mặc thế nào, trong bất cứ hoàn ảnh nào thì bọn con trai ũng nhìn. Lúc nào cũng thế. Từ lâu rồi… - Nó thở dài, tay tháo đôi giầy cao gót ra. Nhưng anh không thích. – Hắn nhăn mặt. Không thích mặc anh. Ăn sáng chưa? – Nó cau có. Chưa. Mới dậy cùng em mà? Vậy ngồi đó đi. Em làm à ăn. – Nó nói rồi quay người đi vào bếp. Em biết nấu? – Hắn hơi ngạc nhiên. Nó rõ ràng là một tiểu thư, đâu có cần động tay động chân đâu mà biết? Khinh người quá đáng! – Nó dậm mạnh chân xuống đất, ngúng nguẩy bỏ đi vào trong. … Tiếng xoong, nồi, chảo vang lên liên tục Tuy nhiên, đó không phải là những tiếng động mạnh giống như làm rơi rớt hay gì cả. Nó giống như tiếng trong một căn bếp thực thụ của những bà nội trợ thì đúng hơn. Ngồi một lúc, mùi thơm của thức ăn bốc lên nghi ngút, bay thẳng ra ngoài phòng khách chỗ hắn khiến cái bụng chưa có gì ngoài đó sôi lên cồn cào. Một mùi thức ăn thơm lừng thu hút những kẻ háu ăn. Một mùi thơm rất dịu dàng, đầm ấm. Hắn vội tắt TV rồi chạy vào trong xem nó đang làm gì. Trước mặt hắn là cảnh tưởng nó đang ngồi ăn rất ngon lành với một bàn đầy sơn hào hải vị. Nào là sushi, sườn xào chua ngọt, salad trộn, đậu hủ Tứ Xuyên và một dĩa cari ngon tuyệt. Hắn nhìn những thứ đó mà không chịu nổi nên ngồi luôn vào bàn cầm chén lên. Nhưng có vẻ nó không vừa ý vì điều đó nên giật cái chẹn từ tay hắn lại. Hắn nhìn nó, mặt mày đau khổ: Sao không cho anh ăn? Hừ…đừng mơ! Ngồi đó mà nhìn đi! – Nó trừng mắt. Nhưng tại sao? – Hắn không chịu. Ai bảo khinh người ta. Khinh thì đừng hòng mà ăn! Anh ngĩ em không làm được những thứ này à? – Nó giận dữ. Thôi mà…là anh không biết. Em làm ơn rộng lượng bỏ qua đi. Anh đói sắp chết rồi đây! – Hắn năn nỉ. Còn khuya! – Nó gằn mạnh từng chữ. Em ơi… Ngồi đó nhìn đi. Đã bảo không cho rồi mà! – Nó cộc. Nhưng mà em ơi… - Hắn đang định nió thì nó gắt lên: Anh mà còn mở miệng thì đừng trách em đá anh ra đường ngồi chơi với khỉ đấy! Anh… Anh còn nói nữa không? – Nó đặt mạnh đôi đũa xuống bàn. … - Hắn không nói nữa, tủi thân lắc đầu buồn bã.