Vẫy tay gọi ba đứa kia rời sàn, nó đưa tay lên miệng che cái ngáp dài. Dạo này nó khá là thiếu ngủ. Cả tuần nay phải thức đêm để hoàn thành một số dự án cho tập đoàn chứng khoán KK (tập đoàn mà nó làm chủ tịch – cũng là trụ sở Bắc). Hôm qua vừa hoàn thành là tưởng có thể đi ngủ. Ai dè tên chết tiệt đó làm nó thức trắng cả đêm vì hành động của hắn ta. Bực thật! - Sang chỗ Thuỵ Dương đi.... – Nó đề nghị. - Làm chi? Tao không muốn gặp mặt bà già đó. – Vi nhăn nhó, mặt méo xệch. - Lắm chuyện cái con này? Chị mày mà suốt ngày không thèm nhìn mặt, thế là thế nào? – Thảo Anh nhắn nhó tỏ vẻ không vừa ý. - Nhưng tao không thích bà ta. - Không thích hay tại hai người khoái choảng nhau suốt? Nói cho đúng vào nhé. Không phải không thích mà là tính cách không hợp thôi. – Nó chẹp miệng. - Mệt cái lũ này, sao chả được? Nói chung là tao không-muốn-nhìn-thấy-mặt-bà-ta! – Vi nhấn mạnh từng chữ. - Giờ sao? Muốn tự đi hay là tao khinh mày tới đó? Nên nhớ là nếu mày để tao khinh thì tao dám chắc là mày không yên đâu. – Nó đe doạ. - Thôi thôi…tao có chân tao tự đi được. Để mày khinh tao mắc công dập cái mặt xinh đẹp hái ra tiền này của tao thì chết. – Vi xua tay, mồ hôi túa ra như suối. - Tốt. Biết điều đấy! Vả lại tao tới đó cũng cũng muốn giúp mày thoát ra khỏi cái tên Vương Hoàng gì đó. - Mày có cách? – Thảo Anh nghiêng đầu nhìn nó. - Nếu có cách sao không nói ngay từ đâu? Để bây giờ mọi chuyện trở nên rắc rối thế này? – Trang thở dài. - Chậc…thì thế mới vui. Em muốn xem quyết định của Vi và hành động của Khánh trong buổi lễ. - Mày hay nhỉ? – Vi liếc xéo. - Thế đấy…giờ có đi không nào? Để khách quý chờ lâu thì không hay đâu. - Khách quý? Ai? – Thảo Anh ngu ngơ. - Triệu Vương Hoàng. – Nó nhếch môi, bước đi trước. - … - Vi giật thót mình, chớp chớp mắt nhìn nó. Nó không nói gì, cũng chẳng giải thích mà chỉ cười cười cho qua. Xong thì xoay người về phía góc mà Thuỵ Dương đang ngồi cùng Vương Hoàng.