Nó sau khi nói chuyện xong với Thiên thì cũng rời khỏi sảnh lớn, nơi chuẩn bị diễn ra buỗi lễ đính hôn. Dù gì thì vẫn còn rất lâu nữa mới bắt đầu, tội gì đứng chen chúc với nhau ệt. Nó len người ra cái ban công lớn, có thể thu toàn bộ London vào trong tầm mắt. Đặt hai bàn tay lên lan can, nó nhắm mắt và hít thở không khí trong lành, gương mặt thánh thiện, yên bình như một thiên sứ... thật sự. - Cô đang làm gì ngoài này thế? – Một giọng nói vang lên làm cắt dứt dòng cảm xúc đang dâng trào của nó. Nó rủa thầm: “Cái tên chết tiệt! Chết bầm! Dám cắt ngang dòng cảm xúc đang dạt dào của bà.” - Thế anh ra đây làm gì? – Nó cau có. - Thấy cô ngoài này thì ra hỏi thăm thôi. – Hắn nhún vai, khẽ cười. - Cần sao? Đi mà đem cái diễm phúc ấy cho người khác đi. – Nó nhếch môi, khinh khỉnh. - Tất nhiên, vì tôi không định sẽ đem nó cho cô. – Hắn đáp. - … - Nó cau mày, không nói gì nữa. Trong lòng thầm nhủ cứ xem hắn ta như không khí. (Chắc không?!?) Cả hai cứ như thế, mỗi người một suy nghĩ, một tâm trạng khác nhau nhưng đều nhìn xuống nhứng ánh đèn nhập nhoè của cái thành phố London tấp nập, nhộn nhịp này. - Ba năm qua cô sống thế nào? – Hắn lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng lúc này, không hiểu tại sao bản thân lại hỏi vậy. - Sao anh lại hỏi thế? – Nó khó hiểu. - Chỉ là…muốn biết cuộc sống mới của cô thế nào thôi. – Hẳn chậm rãi trả lời. - Cũng tốt…nhưng vẫn cảm thấy rất thiếu. Cái cảm giác như mình đã bỏ quên rất nhiều thứ quan trong của bản thân. – Nó cũng trả lời. - Thứ cô cảm thấy thiếu là kí ức trong 13 năm trước đó? – Hắn lại hỏi. - Anh biết tôi bị mất trí nhớ? – Nó quay sang nhìn hắn. - Tôi chơi với Thiên và Minh từ lúc mới tập đi tập nói cơ. – Hắn ung dung. - Ra vậy. Không…kí ức trong 13 năm trước đó, tôi không hề luyến tiếc. Nếu ông trời không muốn tôi nhớ, tức là những chuyện đó là những chuyện không vui hoặc chẳng có gì đặc biệt để cần phải nhớ cả. Thứ tôi cần phải quan tâm là hiện tại và tương lai. Qúa khứ như thế nào, tôi có nhớ lại cũng chẳng thể thay đổi hay làm khác được. Vậy thì tôi cũng chẳng muốn cố nhớ làm gì. Chỉ có điều…thứ tôi cảm thấy mình đã mất là một cái gì đó rất đặc biệt. Dường như là một cảm xúc mà tôi đã mang trong mình rất lâu. – Nó tâm sự. - Vậy sao? - Ừ…Thứ tôi luyến tiếc chính là thứ tôi cảm thấy thiếu đó. - … - Hắn không trả lời. Mọi thứ lại chìm vào im lặng. Hắn thấy mình có lỗi với nó. Không phải ít mà là nhiều. Hắn nợ nó một lời xin lỗi, nợ nó những gì nó đã làm cho hắn trong suốt 13 năm đó, nợ nó những lời nói quan tâm, nợ nó những cử chỉ ân cần…nhiều lắm nhưng trên hết vẫn là nợ nó một…tình yêu. ...