- Em…nói gì vậy? – Ropez sững sờ, cả Trang và con bạn nó cũng thế. - Em…em không…biết! Chỉ là có cái gì đó khiến em nói vậy. Em thấy nó rất quen. Giống như em đã từng nói thế vậy… - Nó giải thích. - À…thế à? – Ropez gật đầu. Hoá ra là nó chưa nhớ ra chuyện gì. Chị cứ tưởng nó đã hồi phục trí nhớ nên mới nói thế. Nếu nó nói là không biết thì yên tâm rồi. Chị sợ nó nhớ ra mọi chuyện rồi l...ại tiếp tục yêu em chị - hắn! - Mà có sao không ạ? Em thấy mọi người hình như có gì đó không ổn? Có chuyện gì giấu em sao? – Nó nhìn vẻ ngần ngử của mọi người, nghi ngờ. - Không…! Có gì đâu? – Trang giật mình lên tiếng phản bác ngay đầu tiên. - Sao… - Nó bất ngờ trước phản ứng của Trang. Bình thường, cô điềm tĩnh lắm cơ mà sao hôm nay lại thế? - Thôi…chẳng có gì đâu. Em muốn dùng gì, chị gọi. Tối nay chị khao nhé! – Ropez vội vàng lảng sang chuyện khác. - Dạ…em với Vi uống Chivas. – Nó trả lời. - Em thì như thường lệ, Brandy Collins nha chị! – Trang trả lời rồi cười nhẹ. - Ừm…thế còn Thảo Anh? Em muốn dùng gì? – Ropez dịu dàng. - X.O! – Thảo Anh nói, giọng nhẹ bẫng nhưng mức sát thương cho người nghe không hề nhỏ. - Sao? X.O? – Trang nhắc lại. - Không đùa chứ? – Vi nhăn mặt. - Mày có chắc là mày vừa nói gì không? – Nó lo lắng. - Em không nên đầu Thảo Anh! – Ropez khuyên. - Hì…được! Mọi người đừng lo. – Thảo Anh cười trừ. Một nụ cười gượng gạo. Số là Thảo Anh uống rượu ít khi nào say. Tửu lượng của cô nàng không phải khá mà là rất tốt! Uống cả 2 chai whisky mà vẫn còn giữ được tỉnh táo, chỉ hơi ngà ngà say. Thậm chí, các thứ rượu nặng có mùi đậm như brandy, vodka…Thảo Anh cũng chưa từng phải gục. Tuy nhiên, X.O thì khác. Chỉ cần uống nửa chai, Thảo Anh đã say đến mức không còn biết bất cứ thứ gì, nói năng lung tung và cũng không còn làm chủ được hành động của mình. Điều này khiến cả bọn cảm thấy khó hiểu.