Các anh.- Huyền Vy từ ngoài chạy vào gọi khiến cả bọn giật mình.
Hắn nhăn mặt nói:
- Đã nói em bao nhiêu lần vào phòng người khác phải gõ cửa sao không nghe hả?
- Thôi mà đừng kĩ tính quá thế anh.
- Đó không phải là kĩ tính mà là lịch sự tối thiểu của một người. Chẳng nhẽ em không phải là người lịch sự?
- Anh...thôi không thèm đôi co với anh nữa. Thông báo cho các anh là thứ 7 tuần này em tổ chức một party rất mong mọi người đến.- Huyền Vy cười tươi hết cỡ mời mọi người.
- Oh party hả?- Minh Cường mắt sáng lên khi nhắc đến chữ
"party
".
- Vâng hihi.
- Làm sao mà từ chối một lời mời từ 1 cô gái xinh đẹp như em được chứ nhất định hôm đấy anh sẽ tới dự.- Hoàng Anh nói chắc nịch.
- Anh cũng sẽ tới.
- Bảo mày đi chứ?
- Có thể.
- Vậy là sao chứ?- Huyền Vy nhảy dựng lên.- hôm đó anh phải tới đấy. Còn anh, Duy?
Duy trả lời một cách hờ hững:
- Ừ.
- Hihi vậy hôm đó mọi người nhất định phải mang người yêu tới nhá.
- Ok.- cả bọn đồng thanh.
- Thôi em về đây gặp mặt ở buổi tiệc nha bye.
...
- Duy, Duy mày sao thế?- Minh Cường vỗ vào vai cậu.
- Hả? không sao nghĩ vài chuyện thôi.
- Duy nghe nói Thùy Dương về rồi.- hắn và Hoàng Anh thôi đá đểu nhau quay sang Duy nói.
- Ừ tao biết.- cậu hờ hững đáp.
- Mày...có phải vẫn...- Hoàng Anh ngập ngừng nói nhưng chưa để cậu nói hết câu Nhật Duy đã khẳng định ngay:
- Không tao và cô ấy đã chấm dứt rồi. Tao ra ngoài chút.- nói rồi Nhật Duy lấy chiếc áo khoác vắt đằng sau ghế đi thẳng.
- Mày nghĩ thằng Duy nó quên Thùy Dương thật không?- Minh Cường thắc mắc hỏi.
- Ngu.-Hoàng Anh dơ tay phang một quả không thương tiếc vào đầu Cường.
- Úi da thằng khùng. Mày đừng động một tí thượng cẳng chân hạ cẳng tay được không.- Cường lấy tay xoa cái trán nhăn mặt nói.
- Vì mày ngốc quá đi tao đánh ày tỉnh lại.
- 2 người thôi đi. Tao nghĩ thằng Duy nó đang rất buồn ngoài mặt thì nói thế thôi chứ thực chất trong lòng thì lại khác.
- Ừ chúng nó yêu nhau những 5 năm trời một chốc nói quên là quên sao được.
- Haizzz.- không hẹn mà gặp cả 3 người thở dài cái thượt.
Duy không đi xe mà tảo bộ trên vỉ hè cậu đang suy nghĩ về Kiều Trang và nghĩ về cả người con gái đã làm trái tim cậu nguội lạnh đến bây giờ không ai khác chính là cô gái tên Thùy Dương.
Nhật Duy hẹn Trang đến chỗ cũ cô đến đã thấy anh ngồi đó nở một nụ cười thật tươi Trang tiến về phía chiếc bàn nơi anh đang ngồi.
- Chào. Cậu đợi mình lâu chưa?- Trang hỏi tay tháo chiếc khăn len trắng ở cổ xuống.
Duy quay lại vẫn ánh mắt lạnh lùng và giọng nói đó:
- Một lúc rồi.
Cùng lúc đó chị phục vụ bước ra trên khay bưng một ly cafe nóng nghi ngút những làn khói trắng đặt lên bàn chỗ ngồi của cô nở một nụ cười niềm nở nói:
- Mời quý khách dùng.
Trang hơi sững người trước hành động này nói đúng hơn là ly cafe đặt trên bàn. Không lẽ cô nhân viên bưng nhầm?
- Em chưa gọi đồ uống mà?- Trang nghi hoặc nói.
- Ơ...
- Mình đã gọi đấy mình tưởng cậu thích uống cafe đen chứ?
Đúng là thích thật đấy nhưng đó chỉ là chuyện trước kia trước cái ngày Duy tỏ tình với cô chứ còn giờ thì...nhưng biết Duy vẫn nhớ sở thích đặc biệt này của cô- uống cafe đen không đường là cô vui lắm.
- Nếu cậu muốn uống...
- Không mình muốn uống cafe mà.- Trang cười.
Cả buổi tối chỉ có vậy không ai nói với ai câu nào vẫn như những ngày trước anh vẫn chỉ nhìn về một hướng xa xăm vô định nào đó thi thoảng nhấp 1 ngụm cafe lên miệng uống và Trang thì ngồi đó ngắm nhìn anh đắm chìm trong những ước mơ xa vời về một tương lai đẹp giữa hai người. Bỗng Nhật Duy như nhớ ra điều gì đánh ánh mắt sang cô nói:
- Thứ 7 này cậu có rảnh không?
- À có.
- Vậy đi dự tiệc cùng mình.
- Dự tiệc?- Trang ngạc nhiên hỏi lại.
- Ừ chỉ là một buổi tiệc bình thường của một người bạn thân thôi cậu đừng căng thẳng quá. Hôm đó chắc bạn cậu cũng sẽ tới.
- Bạn mình? tụi Hải Linh hả?
- Ừ.
...
" Mình sẽ đón cậu vào lúc 7h
" đó là câu nói sau cùng khi Duy đưa Trang về. Cô bây giờ đang rối tung lên gia đình cô cũng thuộc vào loại thượng lưu nhưng từ khi mẹ cô mất cô không còn đi dự tiệc lần nào nưa nên tủ đồ của cô cũng đã không còn một chiếc váy dự tiệc nào. Biết làm sao đây chỉ còn 2 ngày nữa là đến thứ 7 rồi mà chỗ tiền tiết kiệm của cô dành dụm đã đưa cho Hải Linh để giúp mẹ bỗng trong đầu cô lóe lên một ý kiến. - Quỳnh Anh trời sao mình quên con nhỏ này được chứ hihi.
Trang chạy đến chỗ Quỳnh Anh nhưng con nhỏ còn đang bận nói chuyện điện thoại nhìn cái cách nói chuyện và giọng điệu của nó là biết người ở đầu dây bên kia là ai. Chính là Hoàng Anh không còn câu trả lời nào chính xác hơn mà mỗi lần nói chuyện điện thoại với cậu là cô ả sẽ tiêu tốn hàng tiếng đồng hồ.
" Thôi để ngày mai hỏi vậy.
"- Trang tự nói với mình.
Quay trở lại phòng thì thấy Mai Thùy đang đứng trước gương ướm thử vài bộ váy dự tiệc, vừa thấy cô Mai Thùy cười tươi rói giơ 2 chiếc váy ra trước mặt Trang hỏi:
- Cái nào được hả Trang? Chọn giúp mình với.
Trang nhìn vào hai chiếc váy một cái màu hồng còn cái kia màu trắng ngắm một lúc Trang chỉ vào chiếc váy màu hồng nói:
- Cậu vốn dĩ rất hợp với màu hồng mà.
- Ừ cảm ơn nhá.
Nằm trên giường Trang không ngủ mà nghĩ về Nhật Duy bất chợt trên môi nở nụ cười.
" Cậu ấy lạnh lùng quá nhưng mình thích cái kiểu lạnh lùng đó mặc dù hơi khó chịu một chút nhưng mình muốn được khám phá ra con người thật của cậu ấy. Mình sẽ làm cho cậu ấy thay đổi, sẽ cảm nhận được tình yêu...
"- Trang nghĩ.
.....::Nhà hắn:.....
Nó bây giờ cũng chẳng khá hơn đang bận rộn với hàng đống công việc nhà mà bà Nhung giao cho nào là ủi quần áo cho hắn, mang quần áo dơ của hắn đi giặt, lau dọn phòng hắn, chuẩn bị nước tắm trước khi hắn về...nói chung là việc gì cũng liên quan đến hắn. Vừa làm lại còn vừa được
"nghe nhạc
" miễn phí từ bà Nhung khiến nó ong hết cả đầu tai thì lùng bùng. Cuối cùng cũng xong nó mệt mỏi lê từng bước về phòng vừa mới đặt lưng xuống giường đã lại nghe tiếng gọi của bà Nhung phát ra từ cái con robot gắn ở phòng nói hắn đã về. Nó bước ra cửa đón đỡ lấy cặp tài liệu từ tay hắn rồi đi lên phòng hắn.
- Em sao thế? ốm hả?- hắn lo lắng hỏi sau khi bà Nhung đã đi khuất.
- Không hơi mệt tí thôi.- nó mệt mỏi trả lời.
Hắn bẹo nhẹ vào má nó cười:
- Thôi nào vợ yêu cười lên đi.
- Này ai là vợ anh hả?
- Thì trước sau gì em chẳng phải làm vợ của anh. Tập nói trước thì có sao.
Mặt nó đỏ bừng huých một cái vào bụng hắn, hắn ôm bụng kêu oai oái nằm vật ra giường thấy hắn kêu quá nó chạy lại lo lắng hỏi:
- Anh có sao không? em xin lỗi.- nó rối rít.
Hắn vẫn kêu không trả lời nó, nó tiến lại gần lay người hắn:
- Bảo anh có sao không?
Bỗng hắn đẩy nó nằm xuống hôn nó hành động đó chỉ diễn ra trong vòng mấy giây khiến nó không kịp trở tay. Cứ vậy hắn hôn nó nụ hôn thật sâu và ngọt ngào 2 phút trôi qua rồi 5 phút...cuối cùng hắn cũng chịu buông nó ra. Hắn thì thầm vào tai nó:
- Anh nhớ em đến phát điên. Vợ yêu của anh ạ.
Khiến mặt nó đỏ bừng.
Chuông mới reo Quỳnh Anh vội lôi Kiều Trang vào một shop thời trang lớn. Trang ngập ngừng không muốn vào.
- Quỳnh mày bị làm sao thế vào đây để mà đốt tiền à.
- Mày yên tâm đi tao được 2 vé mua đồ miễn phí ở đây mà.
Nghe đến đây Trang mới hiểu ra được vấn đề tại sao hôm nay nhỏ Quỳnh Anh lại phóng khoáng quá thể như vậy thì ra là đều có nguyên nhân của nó cả. Kể cũng lạ không ngờ cái việc suốt ngày cắm đầu cắm cổ vào mấy cái tờ báo thời trang mà kiếm những món hời kiểu như thế này cũng có ích ra phết. Trang và Quỳnh Anh bước vào trong cánh cửa kính tự động mở ra, phải nói kiến trúc của cái shop này khá đặc biệt nó theo lối kiến trúc châu Âu nơi đâu cũng có đèn thắp sáng mặc dù bên ngoài trời vẫn còn sáng trưng. Cách bầy trí cửa hàng rất hợp lí quầy đầu là bán những đồ mặc đi chơi, tiếp đến là đồ ngủ và cuối cùng là đồ mặc đi dự tiệc.
- Đây rồi.- Quỳnh Anh reo lên sung sướng lấy tay kéo Trang vào.- Chọn đi tao cũng phải chọn ình một bộ đây.
Rồi con nhỏ đi ra chỗ gần cuối dãy một lúc sau Quỳnh Anh chạy lại cầm trên tay một bộ váy màu đỏ rực rỡ chạy về phía chỗ Trang mặt hớn hở hỏi:
- Thế nào cái này đẹp chứ?- chưa để Trang kịp trả lời thì Quỳnh Anh nói tiếp:
- Đây là mốt mới của năm nay đấy mình cả ngày cầu nguyện không ngờ hôm nay được mặc nó thật hihi. Thôi mày tiếp tục chọn đi tao vào thử cái đã.Trang vẫn đứng đó ngắm nhìn những bộ váy với đủ màu sắc và kiểu dáng khác nhau khiến cô chóng hết cả mặt. Bỗng cô nhân viên đứng đằng sau lên tiếng:
- Hay chị thử bộ váy này đi nó cũng đang rất được yêu thích hiện nay đấy. Tôi thấy nó rất hợp với chị.- cô nhân viên cầm trên tay một bộ váy màu kem dài có một chiếc thắt lưng bản to cùng màu ở phần eo Trang thích thú ngắm nhìn bộ váy cùng lúc đó Quỳnh Anh cũng đã mặc xong và bước ra ngoài. Con nhỏ trông thật quyến rũ chiếc váy ôm sát người tôn lên những đường cong hoàn hảo của nó, cổ váy xẻ rộng và hở vai. Quỳnh Anh nở một nụ cười tươi hỏi Trang mà mắt vẫn nhìn vào chiếc gương trước mặt:
- Thế nào?
Trang ngập ngừng trả lời:
- Tao thấy nó...nó hở nhiều quá.
- Có sao đâu bây giờ họ toàn mặc vậy mà.
- Đúng rồi đấy quý khách quả là có con mắt thẩm mĩ cao. Trông chị rất đẹp tôi nghĩ chị mà mặc bộ váy này đi dự tiệc sẽ là tâm điểm của sự chú ý đấy ạ.- cô nhân viên bồi thêm làm Quỳnh Anh càng muốn mua chiếc váy này hơn.
- Thấy chưa.- Quỳnh Anh nói một cách không còn gì sung sướng hơn.
- Haizzz tùy mày. - Mày đã chọn được chưa?- con nhỏ hỏi khi thấy Trang vẫn đứng đó và mặc bộ quần áo như ban nãy bước vào.
- Chưa.- cô chán nản đáp.
- Tôi thấy cô ấy rất hợp với bộ váy này.- cô nhân viên nói trên tay vẫn cầm bộ váy màu kem ban nãy.
Quỳnh Anh đánh mắt về phía bộ váy mắt nó sáng rực:
- Được đấy đúng là dân chuyên nghiệp có khác hihi. Tao thấy bộ này được đấy quá hợp với tính cách của mày giản dị còn gì nữa. Mau đi thử đi nhanh lên.- con nhỏ giục.
5 phút sau Trang bước ra cùng với bộ váy.
- Woa rất đẹp Trang ạ như công chúa vậy.
- Mày nói gì thế chỉ một bộ váy thôi mà.
- Bây giờ tao mới thấm thía cái câu người đẹp vì lụa lúa tốt vì um hihi.
- Cái con này mày đang khen hay đang chê tao vậy hả?- Trang đánh vào tay Quỳnh Anh giọng giận dỗi nói.
- À mình cũng phải chọn cho cái Thùy một bộ chứ nhỉ dù sao cũng sắp đến sinh nhật nó rồi mà.
- Ừ đi thôi.
- Được rồi vậy lấy cái này đi. Bây giờ đã xong phần trang phục đến phần giày dép thôi đồng chí.
2 đứa kéo nhau sang khu bán giày Quỳnh Anh chọn lấy một đôi cùng tông màu với bộ váy và Trang cũng chọn một đôi guốc không quá àu trắng. Thế là kết thúc một buổi mua sắm, về đến nhà cũng đã tối Mai Thùy đang nấu ăn dưới bếp thấy tụi nó về cầm luôn cả đôi đũa chạy lên nhà nói:
- Chúng mày mua gì mà lâu vậy hả mau thay đồ rồi ra phụ tao nấu ăn đi.
- Hihi chính vì biết ở nhà có một vua đầu bếp vô cùng chăm con bà chỉ nên mới về muộn.- Quỳnh Anh cao giọng nói.
- Mày thôi đi nhanh lên rồi vào nấu cơm không tao nấu luôn mày đấy.
- Yes sir.- cả 2 đứa đồng thanh.
.....
- Thùy này bọn tao có cái này tặng mày hihi.- Kiều Trang lôi từ sau ra một chiếc hộp hình chữ nhật được bọc giấy màu hồng phấn có một cái nơ to đùng. Mai Thùy ngạc nhiên hết nhìn 2 đứa nó lại nhìn sang chiếc hộp Trang cầm trên tay.
- Thế này là sao?- Thùy hỏi tay chỉ vào chiếc hộp.
- Thì mày cứ mở ra đi.- Quỳnh Anh nói.
Mai Thùy cầm lấy chiếc hộp từ tay Trang rút cái nơ ra từ từ mở chiếc hộp. Bên trong là một bộ váy dạ hội màu ngọc bích con nhỏ nâng chiếc váy trên tay thốt lên:
- Woa đẹp quá nhưng sao tự dưng tặng tao?
- Thì tao thấy bộ váy hợp với mày hơn nữa cũng sắp đến sinh nhật mày rồi nên bọn tao mua tặng mày luôn.
- Hihi cảm ơn bọn mày nhá.- nói rồi nó chạy lại hun lên hai má chúng nó.
- Eo ghê quá.- cả hai đồng thanh.
................................................
- À mà mày kể chuyện của mày cả anh Nhật Duy đi, bọn mày yêu nhau từ khi nào thế?- Mai Thùy hỏi khi vẫn đang nằm trên chiếc giường đơn của mình.
- Ừ đúng rồi đấy kể cho bọn này nghe đi.- Quỳnh Anh đồng tình.
Trang ngại ngùng nói:
- Ừ thì...cũng mới đây thôi.
- Tao không ngờ người như anh Duy cũng biết yêu đấy chứ nhỉ?- Quỳnh Anh nói.
- Mày nói người như anh ấy là sao? anh ấy rất tốt mặc dù bề ngoài anh ấy lạnh lùng vậy thôi nhưng thực chất anh ấy rất tình cảm là đằng khác.- Kiều Trang phản bác.
- Kinh chưa kìa một điều anh ấy 2 điều anh ấy.- Quỳnh Anh nhấn mạnh cụm từ
" anh ấy.
"
- Kiều Trang nó nói đúng đấy con người ai chẳng có tình cảm chỉ tùy từng người có biểu lộ nó ra mặt hay không thôi và anh Nhật Duy là một trường hợp ngoại lệ. Tao thấy anh ấy rất tốt.-Mai Thùy nhận xét.
- Được rồi xin lỗi mày và cả anh Nhật Duy của mày nữa.
.... Hôm nay là cuối tuần, khi vừa mới nghe thấy tiếng chuông cả bọn kéo nhau về khu kí túc chuẩn bị đến bữa tiệc. Chúng nó cười nói vui vẻ với nhau hôm nay nó mặc bộ váy hắn đặt lằm riêng cho nó, chiếc váy quây màu vàng để lỗ bờ vai thanh mảnh, chân váy xòe ngắn đến gối với những lớp voan mỏng được xếp hơi lộn xộn một cách có chủ đích, những chí tiết máy khá cầu kì làm tôn lên vẻ đẹp của nó, nó bước ra mọi người ngỡ ngàng thốt lên:
- Woa.- cả 3 người đồng thanh.
- Sao vậy?- nó dè chừng hỏi.
- Đẹp quá Nhất Bảo cũng có con mắt thẩm mỹ đấy chứ.- Quỳnh Anh tấm tắc.
Bỗng chuông điện thoại của Kiều Trang reo, là của thầy chủ khoa.
- Dạ em chào thầy.
- ...
- Sao ạ?- Trang hốt hoảng nói.
- ...
- Dạ em sẽ đến ngay.
- Có chuyện gì thế chị?
- Thầy nói có vấn đề với bài thi của chị.
- Có vấn đề?
- Ừ không thấy đâu cả.
- Vậy giờ tính sao?
- Phải đến đó tìm cùng lắm thì phải làm lại thôi.
- Vậy còn bữa tiệc.
- Tao sẽ cố gắng đến, tao sẽ gọi cho Nhật Duy sau thôi tao đi đây.- Trang vớ vội lấy túi sách chạy khỏi phòng.
- Này có tin gì thì báo cho tụi này đấy.- Mai Thùy gọi với theo.
* Bữa tiệc 7h 30 *
Bữa tiệc ngoài trời được tổ chức ngay tại ngôi biệt thự nhà Huyền Vy căn biệt thự này cũng to chẳng kém gì nhà hắn. Từ cổng đi vào có một con đường nhỏ dẫn đến vào nhà 2 bên là những thảm cỏ xanh mướt có những chậu hoa hồng được kết hợp với nhiều màu sắc ở chính giữa là một cái sân khấu được trang trí khá bắt mắt. Huyền Vy đang đứng nói chuyện với vài người bạn thấy hắn và mọi người đi vào cô chạy lại. Nhìn người đang tay trong tay với hắn không ai khác chính là Hải Linh cô đã tặng cho nó một màn chào hỏi khá đặc biệt
" cô nàng quán bar
". Huyền Vy chạy lại chào mọi người:
- Mọi người đến muộn vậy làm cổ em dài ra chục phân rồi này.
- Ừ có chút chuyện.- Hoàng Anh cười xòa.
- Ơ thế anh Nhật Duy đâu rồi?
- Nó chưa tới được người yêu nó có việc cần giải quyết. À giới thiệu với em đây là Mai Thùy người yêu của anh.
- Chào em.- Thùy hơi cúi đầu nói.
- Chào chị trông anh chị đẹp đôi lắm.- câu nói của Vy khiến mặt Thùy ửng đỏ.
- Hoàng Anh chắc đây là chị Quỳnh Anh phải không?
- Sao em biết chị?- Quỳnh Anh hỏi.
- Thì suốt ngày anh ấy nhắc tới chị mà bây giờ em mới được gặp mặt không ngoài những gì em tưởng tượng chị đẹp lắm.- Vy cười híp mí nói.
- Cảm ơn em, em cũng rất đẹp.
Nói xong Vy quay sang hắn hỏi:
- Ai vậy anh Bảo?
- Đây là Hải Linh người yêu anh và cũng là vợ sắp cưới của anh.- hắn cười.
- Ô.- mọi người ngạc nhiên nói.
- Anh nói gì vậy hả?- mặt nó ửng đỏ huých nhẹ vào người hắn.
Huyền Vy tức lắm nhưng vẫn phải cười:
" Hứ cứ cười đi để xem cô còn cười được bao lâu nữa.
"- cô nghĩ.
- Chào chị.
- Chào em chị là Hải Linh.
- Em là Huyền Vy. Mọi người vào dự tiệc đi.
- Không ngờ em cũng có nhiều bạn ở Việt Nam đấy chứ nhỉ?- hắn hỏi nhỏ.
- Chuyện em là ai chứ.- Vy vênh mặt nói.
* Trường Đại học *
- Phù hóa ra là ở đây thầy đãng trí quá. Xin lỗi em nha.
- Dạ không sao đâu thầy tìm thấy được là tốt rồi. Xin phép thầy em về.
- Ừ được rồi em về đi.
- Chết rồi muộn vậy không biết có kịp không nữa.- Trang vừa chạy vừa nhìn đồng hồ đi ra đến cổng thấy Nhật Duy đang đứng đó tay đút vào túi quần dựa người vào xe. Trang chạy lại ngạc nhiên hỏi:
- Sao giờ này cậu còn ở đây?
- Thì đợi cậu. Đi thôi.
- Nhưng mình vẫn chưa thay đồ.
- Không cần đâu mặc vậy cũng được chỉ là 1 bữa tiệc nhỏ thôi.- nói rồi anh mở cửa xe cho Trang chui vào trong.
15 phút sau Duy và Trang đã có mặt ở bữa tiệc Trang ngại ngùng khi thấy mọi người ở đây đều ăn mặc rất đẹp con gái thì mặc váy dạ tiệc con trai thì mặc le mỗi mình cô là
" khác người
". Duy nhìn quanh thấy tụi nó đang đứng nói chuyện vui vẻ ở chiếc bàn gần sân khấu liền đi lại nhưng Trang vẫn đứng đó anh quay lại nhướn mày hỏi:
- Sao còn chưa đi. Trang không nói gì chỉ cúi rụp mặt xuống, bây giờ thì anh đã hiểu ra vấn đề. Duy bước lại gần cô nói:
- Không sao đâu đi thôi.- rồi anh nắm lấy tay cô kéo đi. Đây là lần đầu tiên cô được anh nắm tay và đây cũng là lần đầu tiên cô được cùng anh sánh bước.
- Cuối cùng thì 2 người cũng tới.- Quỳnh Anh nói khi vừa thấy cô và anh lại gần.
Tụi nó quay sang bọn hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy người đi cùng Nhật Duy không ai khác mà chính là Kiều Trang.
- Duy không lẽ...Trang...là bạn gái mày?- Hoàng Anh ấp úng hỏi.
Duy trả lời vỏn vẹn một chữ
"um
" khiến cả bọn há hốc mồm.
- Ngậm miệng vào đi nước...chảy xuống bây giờ.
- Sao mày không nói trước?
- Thì trước sau cũng như nhau cả.
- Này sao rồi có tìm thấy không?
- Thấy rồi thầy để lẫn vào đống hồ sơ.
- Vậy là may rồi hihi.
- Trời gì đây?- Quỳnh Anh nói mắt vẫn dính chặt vào bộ đồ Trang đang mặc.- Thế cái váy đâu sao mày không mặc vào.
- Vội quá nên tao chưa kịp thay.
- Tao chịu mày luôn đấy.
- Chào mọi người.- tiếng Huyền Vy phát lên từ chiếc mic trên sân khấu. Tất cả ánh mắt đổ dồn về cô, Vy nói tiếp:
- Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc hôm nay tôi sẽ có một bất ngờ dành ọi người. Nhưng xin mọi người hãy đợi còn bây giờ thì hãy nâng ly bắt đầu bữa tiệc.- cô nâng ly rượu trên tay uống cạn nói tiếp:
- Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.
* * * Mọi người vẫn tiếp tục khá lâu sau vẫn không thấy Huyền Vy đâu cả. Khoảng tầm nửa tiếng sau cô đi đến chỗ của bọn hắn nói:
- Nhất Bảo anh đi theo em được không?
- Đi đâu? có chuyện gì thế?
Không để hắn hỏi gì thêm Vy kéo tay hắn đi ra phía sau vườn đến lúc này cô mới chịu buông tay anh ra.
- Vy em có chuyện gì thế?- hắn hỏi.
- Anh Bảo em có chuyện muốn nói với anh.
- Có chuyện gì?- hắn hơi lo lắng trước thái độ quá nghiêm túc này của Vy.
- Em yêu anh. Em biết anh đã biết chuyện này từ lâu nhưng em vẫn muốn nói cho anh hiểu rằng em yêu anh rất nhiều...
- Không Vy em say rồi.
- Em không say. Em đủ tỉnh táo để nói lên tình cảm của mình em yêu anh và em muốn anh cũng phải yêu em.
...
Huyền Vy và hắn bước lên sân khấu cô vẫn đang nắm chặt lấy tay hắn nói vào chiếc mic:
- Mọi người bây giờ đã đến lúc bật mí sự bất ngờ ngày hôm nay.- cô dừng lại quay sang hắn nói tiếp:
- Đây chính là chồng sắp cưới của tôi.
Không chần chừ gì thêm cô kiễng chân lên đặt lên môi hắn một nụ hôn mọi người hết bất ngờ về sự tuyên bố này lại đến bất ngờ về nụ hôn của Vy và hắn- cậu chủ của tập đoàn lớn. Nó như không tin vào những gì mình nghe thấy vịn tay thật chặt vào bàn để đứng vững hơn. Thì ra đây là cô gái hôm trước đã nghe máy hắn nói yêu cô tại sao hắn lại để im cho Vy làm vậy? Tại sao Huyền Vy có thể nói vậy trong khi chính nó- người yêu hắn đang đứng ở đây? mọi người lo lắng nhìn nó:
- Hải Linh.- Mai Thùy lay nhẹ vào tay nó.
- Em...có sao không?- Kiều Trang hỏi.
- Mày còn hỏi thế à mà là
"quá sao
" tao không ngờ con nhỏ đó lại có thể làm như thế. Còn Nhất Bảo nữa sao cậu ta dám làm vậy với Hải Linh chứ.- Quỳnh Anh căm phẫn nói.
- Bọn anh không nghe thằng Bảo nói gì về vụ này cả.
- Không thể như thế được chẳng nhẽ cậu ta dám đá Hải Linh?
Nó vẫn không nói gì những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi Huyền Vy khoác tay hắn bước về phía nó, nó vội lau đi những giọt lệ vẫn còn đọng trên mí mắt. Hướng đôi mắt ướt đẫm lệ nhìn hắn mong mỏi một lời giải thích từ hắn nhưng câu nói của hắn không như mong đợi của nó chỉ vẻn vẹn có 3 chữ mà khiến tim nó đau nhói như ngàn mũi dao đâm vào ngực nó.
- Anh xin lỗi.
Nó lắc đầu nói trong nước mắt:
- Không...không thể như thế. Em không tin anh nói đi chuyện này là sao?- nó lắc mạnh người hắn.
Hắn định nói gì đó nhưng lại thôi thấy hoàn cảnh lúc này như đúng những gì Vy dự tính nên cô ả rất vui vẻ. Huyền Vy hất tay nó ra khỏi người hắn nói:
- Bây giờ thì chị đã biết Nhất Bảo thuộc về ai rồi chứ? cảm phiền từ giờ chị đừng có bất cứ quan hệ gì với chồng sắp cưới của tôi.
- Cô nói cái gì hả?- Quỳnh Anh nhảy bổ vào nói.
- Quỳnh Anh đây không phải chuyện của chị.
- Hải Linh là bạn tôi thì dĩ nhiên tôi phải có quyền can thiệp. Tôi thật không ngờ một người xinh đẹp như cô lại có thể độc ác đến như vậy dám cướp bạn trai của người khác một cách trắng trợn.- Quỳnh Anh nói như hét vào mặt Vy khiến mọi người dự tiệc đổ dồn ánh mắt vào bọn nó. Thấy vậy Huyền Vy giả vờ đau đầu ôm đầu kêu lên:
- A anh Bảo em đau đầu quá. A...A...
Hắn lo lắng quay sang đỡ Vy hỏi:
- Em không sao chứ? Vy...
Hắn bế Huyền Vy trên tay chạy vào trong nhà bỏ mặc nó đứng đó đau khổ, nó ngồi thụp xuống nước mắt vẫn rơi lăn dài trên má Kiều Trang đỡ nó đứng lên.
- Hải Linh chúng ta về thôi.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
306 chương
10 chương
136 chương
41 chương
84 chương
49 chương
51 chương