Translator: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã lại nói năng đầy lý lẽ, "Nặng như thế thì cô đem theo làm gì? Hả? Những thứ đó đi đâu mà không mua được chứ?"
"Nhưng cậu đang lãng phí đấy!" Điềm Tâm không nhịn được lườm cậu, bước tới nhìn vào thùng rác.
Hu hu hu, nửa túi đồ ăn vặt còn đâu nữa, chưa ăn được một miếng nào đã bị Trì Nguyên Dã vứt mất rồi!
Có tiền liền muốn làm gì thì làm à?
"Một chiếc túi xấu như vậy, sao cô lại không biết xấu hổ mà xách nó thế?"
"Cậu không muốn cầm thì tự tôi cầm, sao lại vứt của tôi đi chứ!"
"Vậy cũng không được! Cô đi cùng với tôi, liên luỵ đến hình tượng của tôi!"
"Cậu..." Điềm Tâm không phản bác được, trừng Trì Nguyên Dã đang đi thẳng về phía trước.
"Con nhóc tiểu học này, cô còn lề mề gì nữa thế? Còn không mau đi theo tôi?" Trì Nguyên Dã đút hai tay vào túi quần, lúc đi một đoạn xa mà không thấy Điềm Tâm đi bên cạnh, liền không kiên nhẫn ngoái đầu thúc giục cô.
Advertisement / Quảng cáo
Tên bại hoại này!
Điềm Tâm tức đến giậm chân, không cam lòng đạp thùng rác một phát rồi đành phải nhanh bước đuổi theo.
Bên ngoài, tất cả bạn học đều đã ngồi trên xe buýt đầy đủ, tập thể nhìn Trì Nguyên Dã và Lạc Điềm Tâm khoan thai tới chậm.
Điềm Tâm giống như người hầu đeo ba lô to tướng đi sau lưng Trì Nguyên Dã. Cô bị nhiều người chăm chú nhìn như vậy, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên.
Mà Trì Nguyên Dã lại như không có chuyện gì, dáng vẻ cao ngạo đi lên xe buýt.
Địa điểm tiếp theo chính là đi cắm trại ở ngọn núi nào đó ở vùng ngoại thành, xuất phát từ resort thì tầm ba tiếng là tới nơi.
Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã, Kim Thánh Dạ và Kim Thất Tịch cùng ngồi chung.
"Điềm Tâm, cậu biết không, tối nay có trò thử thách lòng can đảm đó!" Kim Thất Tịch chớp đôi mắt to, toát lên vẻ mong đợi.
"Trò… trò chơi thử thách lòng can đảm á?" Điềm Tâm lắp ba lắp bắp lặp lại câu hỏi.
Không phải chứ, đó là cái quái gì vậy? Vừa nghe tên đã khiến Điềm Tâm nổi da gà.
Advertisement / Quảng cáo
"Đúng vậy, đây là hoạt động hằng năm bắt buộc phải có của buổi cắm trại. Trường học vì bồi dưỡng sự can đảm và bản lĩnh sinh tồn khi cắm trại cho mọi người mà tổ chức hoạt động này. Đến lúc đó, mỗi người sẽ được phát một cái huy hiệu có tên của mình. Mọi người được tự do chọn nhóm, băng qua rừng rậm âm u không ánh sáng, để đến nơi được trường học chỉ định, dán huy hiệu có tên của mình lên tường dũng cảm thì xem như là hoàn thành nhiệm vụ. Woa anh ơi, có phải thú vị lắm không?" Kim Thất Tịch càng nói càng hưng phấn.
Điềm Tâm lại càng nghe càng đen mặt.
Có lầm không chứ? Tại sao lại định tổ chức trò chơi thử thách lòng can đảm này chứ? Hu hu hu, lá gan của cô rất nhỏ, không cần thử thách đâu!
"Vậy, vậy rừng rậm đó nguy hiểm không? Sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn chứ?" Điềm Tâm yếu ớt hỏi.
"Nguy hiểm... thì chắc là không có đâu, cùng lắm chỉ phải suy nghĩ nhiều hơn một chút, tối hơn một chút, đường hơi khó đi một chút, vận may không tốt có lẽ sẽ đụng phải mộ phần gì đó, những đám côn trùng nhỏ đáng yêu dù nhiều hơn chút thì cũng không có gì đâu." Kim Thất Tịch vuốt cằm, nhún vai cho rằng không có gì đáng kể.
Điềm Tâm hoàn toàn hóa đá tại chỗ ngồi, cả khuôn mặt nhỏ đều đen lại.
Cô sợ bóng tối, sợ ma quỷ, lại còn sợ những loại côn trùng nhỏ.
Vậy mà trò thử thách lòng can đảm kia lại có đủ hết!
Kim Thánh Dạ vẫn thản nhiên ngồi đấy nghe hai cô gái trò chuyện, nhưng vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt căng thẳng của Điềm Tâm thì hiểu ngay là cô đang rất sợ hãi.
"Thất Tịch, em đừng dọa Điềm Tâm, làm gì quá đáng như em nói chứ?" Kim Thánh Dạ nhẹ nhàng mở miệng.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
84 chương
118 chương
24 chương
66 chương
100 chương
23 chương