Translator: Nguyetmai "Được đó." Kim Thất Tịch cười hì hì gật đầu ngay. "Dạ, anh đi chung với bọn em chứ?" Điềm Tâm quay đầu hỏi Kim Thánh Dạ. Kim Thánh Dạ khẽ mỉm cười lắc đầu, "Anh còn một vài chuyện phải bàn bạc với Trì Nguyên Dã. Hai người các em đi chậm một chút, mua xong thì về khách sạn tìm bọn anh." "Vậy anh muốn uống gì?" "Uống gì cũng được." Điềm Tâm khẽ gật đầu, chẳng hề quan tâm đến Trì Nguyên Dã có muốn uống gì không, kéo Kim Thất Tịch định đi. "Nguyên Dã, cậu uống gì?" Kim Thất Tịch vừa quay đầu hỏi thì đã bị Điềm Tâm cưỡng ép kéo đi. "Thất Tịch, chúng ta đừng quan tâm đến tên thối tha đó." Nói rồi, Điềm Tâm liền lôi Kim Thất Tịch đi ra ngoài. Trì Nguyên Dã bực bội muốn lật bàn, quay đầu nhìn Kim Thánh Dạ, nghiến răng mà nói, "Dạ, con nhóc đáng ghét kia có ý gì đây?" Advertisement / Quảng cáo Kim Thánh Dạ nhún vai, "Có phải cậu trêu chọc gì cô ấy rồi không?" Trì Nguyên Dã bực bội bĩu môi, không nói gì thêm, chỉ đút hai tay vào túi quần, bước ra ngoài trước. Kim Thánh Dạ theo sát phía sau, hai thiếu niên sánh vai nhau đi ra ngoài. Trì Nguyên Dã đảo mắt, "Nói đi cũng phải nói lại, con nhóc tiểu học ấy chỉ té lăn quay trên bãi cát mà lại bị thương nặng đến thế, chẳng lẽ...." "Có người giấu đá trong cát." Quả nhiên! Trì Nguyên Dã thầm rủa, "Sh*t! Là ai chán sống thế hả?!" "Mình vừa báo với bên bộ phận quản lý của resort, bảo họ kiểm tra chuyện này. Trước khi cậu bao hết cả bãi, có tổng cộng bốn nhân viên đến đây quét dọn vệ sinh, nhưng bốn người họ đều thề thốt phủ nhận không làm chuyện này." Trì Nguyên Dã cười lạnh, "Cho dù có người làm thì sao mà thừa nhận một cách đơn giản như vậy được chứ?" Kim Thánh Dạ gật đầu, tỏ ý đồng tình. Advertisement / Quảng cáo "Nhân viên quét dọn của resort không hề có thù hằn gì với cô nhóc đáng ghét kia và Kim Thất Tịch, nên chỉ có thể là nghe theo sự sai khiến của người khác mới làm như vậy. Mà nghe lời người khác sai khiến như thế thì chỉ đơn giản là do bị tiền bạc mê hoặc." Trì Nguyên Dã khẽ nhếch đôi môi mỏng, phân tích đâu ra đấy. Vừa dứt lời, ánh mắt cậu đã hiện vẻ nguy hiểm, khóe miệng cong cong toát lên sự tàn nhẫn, "Dạ, cậu thông báo ra ngoài, chỉ cần ai chịu khai ra người đứng sau lưng sai khiến thì chẳng những không bị trừng phạt, mà còn được thăng chức, và còn được khen thưởng năm trăm nghìn tệ. Ai cung cấp được bất kỳ manh mối gì, cũng được thưởng một trăm nghìn!" Không thể tha thứ cho kẻ núp trong bóng tối, hại con nhóc tiểu học thành ra nông nỗi thế này được! Kim Thánh Dạ khẽ gật đầu, "Cứ làm theo lời cậu đi." *** Sau khi đi mua nước xong, Điềm Tâm và Kim Thất Tịch không quay về phòng của Trì Nguyên Dã, mà đến phòng của Kim Thánh Dạ. Ba người cười cười nói nói cũng qua buổi trưa. "Điềm Tâm, cậu đừng nôn nóng. Anh mình nói, anh ấy và Trì Nguyên Dã đã cử người đi điều tra rồi. Người hại cậu bị thương và còn dính vào vụ tai tiếng này, hừ, nói trắng ra nhất định những chuyện đó đều là do Tô Khả Nhi làm. Chẳng qua là hiện giờ chưa có chứng cứ thôi, cậu không cần nôn nóng, chắc chắn sẽ có ngày điều tra ra được mọi chuyện. Đến lúc ấy, mọi người đều sẽ không bỏ qua cho cô ta!" Kim Thất Tịch đứng trên hành lang, an ủi Điềm Tâm. Điềm Tâm khẽ gật đầu, "Không sao đâu, cậu không phải lo lắng cho mình." "Vậy mình về phòng trước thu dọn hành lý đây." Ngày mai, mọi người sẽ rời khỏi nơi này, đi cắm trại trong núi. "Ừ, mai gặp." Điềm Tâm vẫy tay với Kim Thất Tịch. Cô quay người nhìn về phía phòng của Trì Nguyên Dã, lấy thẻ phòng ra, đi vào với vẻ cực kì không muốn. Trì Nguyên Dã đang khoanh tay, dựa người vào ghế sofa xem tivi, buồn chán cầm điều khiển từ xa đổi kênh. Cậu liếc nhìn Điềm Tâm, giọng điệu có vẻ khó chịu, "Cô còn biết đường về à?"