Editor: Nguyetmai "Mọi người đang làm gì vậy?" Bỗng nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên. Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thấy một nam sinh với nụ cười ấm áp đang đứng ở đó. Điềm Tâm hơi ngây ra. Ừm… Phải miêu tả chàng trai đẹp này như thế nào nhỉ? Điềm Tâm suy ngẫm mấy giây mới cố tìm được một cụm từ: dịu dàng tinh tế. Nụ cười trên môi cậu trông rực rỡ ấm áp. Nếu Trì Nguyên Dã là ác ma thì chàng trai này chắc chắn là thiên thần, thiên thần! "A a a a, là Kim Thánh Dạ!" Có người kích động nói. Kim Thánh Dạ là người thừa kế của nhà họ Kim – cũng nằm trong trong tứ đại gia tộc. Kim Thánh Dạ cười dịu dàng, ung dung bước đến, ánh mắt ấm áp liếc nhìn Điềm Tâm ở bên cạnh, rồi lại nói với đám nữ sinh bằng giọng nói nhỏ nhẹ: "Bắt nạt học sinh mới là không đúng đâu." Đám nữ sinh lập tức bị nụ cười hòa nhã vô hại đó hạ gục, đua nhau đỏ mặt, hóa thân thành đám cừu non: "Đâu có, Kim thiếu, bọn em đâu bắt nạt ai. Là nữ sinh này dùng giấy thông báo trúng tuyển giả hòng lừa gạt, trà trộn vào Học viện Thánh Lợi Á của chúng ta…" "Hửm? Giấy thông báo giả?" Đôi mắt đen láy của Kim Thánh Dạ nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm. Lạc Điềm Tâm ngơ ngác nhìn cậu, lập tức như quên cả hít thở… "Ừm, anh biết rồi, bọn em lên lớp trước đi, sắp muộn rồi đấy. Chuyện này cứ giao cho anh xử lý." Kim Thánh Dạ cười tít mắt nhìn bọn họ. "Vâng, vâng." Đám nữ sinh thẹn thùng lên tiếng rồi ôm mặt chạy đi. Đôi mắt đượm ý cười của Kim Thánh Dạ nhìn theo đám nữ sinh rời đi. Sau đó, cậu lại nhìn về phía Điềm Tâm, nở nụ cười dịu dàng: "Bọn họ đi rồi, đừng sợ." "Cảm ơn anh." Lạc Điềm Tâm nhìn cậu với vẻ vô cùng cảm kích. Thật quá cảm động, đây là cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết đó sao? "Em là học sinh vừa mới chuyển tới Học viện Thánh Lợi Á à?" Cậu cười dịu dàng, lên tiếng hỏi. "Vâng, em nhận được một bưu kiện từ một tháng trước, trong đó có đồng phục và giấy thông báo trúng tuyển, nhưng bảo vệ lại nói giấy thông báo này là giả." Điềm Tâm nói với vẻ ủ rũ. Bây giờ cô thật sự rất lo lắng, nếu Học viện Thánh Lợi Á thật sự không nhận cô thì cô… phải làm thế nào đây? Có phải là cô sẽ không được học cấp ba nữa không? "Đưa cho anh xem nào." Kim Thánh Dạ nói, chìa bàn tay thon thon trắng nõn ra. Điềm Tâm vội vàng đưa giấy thông báo tới. "Lạc Điềm Tâm…" Kim Thánh Dạ khẽ đọc tên cô. Tờ giấy thông báo đã che đi gương mặt cậu, Điềm Tâm chỉ nghe được chút hoài cổ từ giọng nói trong trẻo của đối phương. Kim Thánh Dạ trả lại giấy thông báo cho Điềm Tâm. Nhìn dáng vẻ khó xử, ủ rũ của cô, cậu ngây người chốc lát, sau đó nụ cười hấp dẫn nở trên gương mặt tuấn tú. Cậu vươn tay sờ đầu cô: "Không sao, anh dẫn em vào." "Thật ư?" Nghe vậy, Điềm Tâm vốn đang cúi đầu đến mức sắp chạm đất liền ngẩng phắt lên. "Ừ, anh nhớ tên em, trong danh sách học sinh trúng tuyển quả thật có tên này. Có lẽ là… đã xảy ra vấn đề ở khâu nào đó của trường. Tóm lại em cứ đi theo anh." Kim Thánh Dạ cười dịu dàng. Điềm Tâm vô cùng vui vẻ, vội vàng kéo hành lý của mình, hấp tấp đi theo Kim Thánh Dạ. Thật kỳ lạ, khi cô đi theo cậu, mấy bảo vệ vừa rồi mắt cao hơn đầu lại không ngăn cản cô nữa!