Translator: Nguyetmai Buổi chiều lười biếng, hai cô gái tựa trên sofa vải màu trắng sữa, ăn cả núi đồ ăn vặt trước mặt. "Điềm Tâm, cậu có thích ai không?" Kim Thất Tịch chớp đổi mắt to, vừa nói vừa nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng. Thích ai không? Điềm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ, không biết trả lời thế nào nên thẳng thắn hỏi ngược lại, "Cậu thì sao?" "Đương nhiên là có." Kim Thất Tịch thừa nhận tự nhiên, cười ha ha, vẻ mặt thần bí, "Người mình thích nhất là anh Hữu Thần." Hữu Thần là ai? Hình như trước giờ cô chưa nghe thấy. "Là học sinh của học viện Thánh Lợi Á chúng ta sao?" Điềm Tâm hỏi. Kim Thất Tịch gật đầu: "Ừ, anh ấy là bạn của anh trai mình và Trì Nguyên Dã đấy. Bọn mình chơi chung với nhau từ tấm bé, anh ấy tên là Hàn Hữu Thần. Tháng trước anh Hữu Thần nhà mình có việc phải sang Mỹ, nhưng mà cũng sắp về rồi." Kim Thất Tịch xoa cái cằm trơn bóng của mình, gật gật đầu, đáy mắt lóe lên vẻ mong chờ: "Mong quá đi, mình nhớ anh ấy lắm." "Thanh mai trúc mã à? Được đấy, hâm mộ cậu quá đi." Điềm Tâm cười xấu xa huých cùi chỏ vào Kim Thất Tịch. Advertisement / Quảng cáo "Điềm Tâm, cậu biết mục tiêu của mình là gì không?" Vẻ mặt Kim Thất Tịch bỗng nghiêm túc. "Ừ? Là cái gì?" "Bốn chữ to, phải đẩy ngã anh Hữu Thần." Kim Thất Tịch kích động nói xong, bàn tay nhỏ bỗng dừng lại trên không trung. … Hình như là sáu chữ rồi? Điềm Tâm chớp chớp mắt, "Đẩy?" "Chính là trở thành người con gái của anh ấy, đây là mục tiêu trước giờ của mình." Kim Thất Tịch cười hì hì nói. Điềm Tâm cảm giác như mình bị sấm đánh từ đầu đến chân. Có cần cởi mở thế không? Có cần trưởng thành sớm thế không? "Thất Tịch à… Mình thấy… cậu vẫn còn bé lắm đấy?" Điềm Tâm gãi cằm, xấu hổ nói. "Có hả? Mình sắp mười tám tuổi rồi, không còn bé nữa!" Kim Thất Tịch nói xong, còn kiêu ngạo ưỡn ngực ra. Ừ, đúng là không nhỏ. Advertisement / Quảng cáo Điềm Tâm nhìn hai chú thỏ trắng trước ngực cô nàng mà hâm mộ, so ra thì mình đúng là xương sườn mà Trì Nguyên Dã nói, không có tí thịt nào. /(ㄒoㄒ)/~~ "Điềm Tâm, nếu như mình đẩy ngã được anh Hữu Thần thì chúng mình cùng đi chúc mừng nha." Điềm Tâm có phần bất đắc dĩ: "Ừ…" "Kích động quá." Kim Thất Tịch chớp mắt, tỏa ra ánh sáng mong chờ. "Ting." Điện thoại Kim Thất Tịch kêu lên, có một tin nhắn đến. Cô nhìn vào điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn Điềm Tâm, "Trì Nguyên Dã và anh trai mình bảo chúng ta đến bãi cát tìm bọn họ." "Chúng ta?" Điềm Tâm nhắc lại một cách ngây ngô, vội vàng khoát tay: "Thôi, mình không muốn ra ngoài, cậu đi đi." Bây giờ tất cả bạn học trong trường đều hiểu lầm rằng cô bị đám lưu manh đó làm gì rồi, giờ mà ra ngoài thì khó tránh khỏi việc phải chịu ánh mắt khác lạ của người khác. Điềm Tâm không chịu được việc người khác nhìn mình với ánh mắt như vậy. "Ôi dào, không có việc gì đâu, chúng ta cùng đi với nhau, đi ra ngoài thư giãn một chút rất tốt cho tâm trạng phải không? Hơn nữa, có mình ở bên cạnh, cậu không cần lo lắng." Kim Thất Tịch vẫn cứ kéo tay Điềm Tâm đi ra ngoài, cái miệng nhỏ líu lo liên tục nói: "Nhỡ bọn họ tìm chúng ta có chuyện gì quan trọng thì sao? Đi thôi, đi xem nào."