Editor: Nguyetmai A a a a, Điềm Tâm điên mất, cô phải giết Trì Nguyên Dã! Đừng ai cản cô! "Cậu còn nói nữa à? Tôi thành ra thế này đều do cậu, do cậu hết!" Điềm Tâm tủi thân nhìn Trì Nguyên Dã, tức tối đẩy cậu vài cái. Tức chết mất, nếu không phải vì Tô Khả Nhi kia hiểu lầm cô và cậu có quan hệ, thì cô sẽ bị đánh thành ra thế này sao? Nhìn Điềm Tâm rưng rưng nước mắt, trái tim Trì Nguyên Dã như thắt lại. Con nhóc chết tiệt này, không phải lại muốn khóc đấy chứ? "Này, con nhóc tiểu học! Tôi cảnh báo cô, cô không được khóc!" Trì Nguyên Dã nhảy dựng lên, chỉ cô ra lệnh. Điềm Tâm lườm cậu, cắn chặt môi dưới. Hu hu, mình uất ức quá mà! Tên khốn kiếp Trì Nguyên Dã này! Chẳng lẽ đến đây để coi cô xấu mặt ư? Xấu xa, khốn kiếp, ác ma, máu lạnh! Lạc Điềm Tâm thầm mắng Trì Nguyên Dã bằng tất cả những từ ngữ mắng chửi mà mình biết. Trì Nguyên Dã nhìn ánh mắt sắp sửa đổ mưa của Lạc Điềm Tâm, chửi thề một tiếng rồi đá cái ghế bên cạnh giường bệnh ngã chỏng vó: "Sh*t, cô chờ tôi ở đây, đừng có chạy linh tinh!" Vừa mới đi được hai bước thì gặp ngay Kim Thánh Dạ đi mua cơm trưa cho Lạc Điềm Tâm về. "Nguyên Dã?" Kim Thánh Dạ ngạc nhiên nhìn Trì Nguyên Dã. Mười phút trước cậu mới gọi điện thông báo cho Trì Nguyên Dã chuyện Điềm Tâm bị đánh nhập viện, vậy mà nhanh thế Nguyên Dã đã đến rồi. Thằng nhóc này bay đến đây ư? "Dạ, cậu trông kĩ cô ta, đừng để cô ta chạy ra ngoài." Trì Nguyên Dã nhìn đằng trước, đưa ngón cái chỉ vào Điềm Tâm ở sau lưng, khuôn mặt vốn bất cần đời lúc trước khoác lên vẻ lạnh băng. Nói xong, cậu đẩy Kim Thánh Dạ qua một bên rồi sải bước đi ra ngoài. Thằng nhãi này, định đi đâu thế? Kim Thánh Dạ nghi ngờ nhìn theo bóng lưng Trì Nguyên Dã, nhếch miệng. … Lớp 11B. Cửa lớp bị người ta đá bật ra. Thầy dạy Vật lý đang vẽ các đường cong trên bảng đen giật mình, viên phấn trong tay gãy làm đôi. "Tô Khả Nhi, cô cút ra đây cho tôi!" Trì Nguyên Dã gầm lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn khắp lớp học. Đương nhiên thầy giáo nhận ra Trì Nguyên Dã. Với hành vi đá cửa ngang ngược của Trì Nguyên Dã, ông chỉ có thể run run khóe miệng, kiên trì bước tới, giận mà không dám nói gì, nhỏ nhẹ mở miệng: "Trì thiếu, bây giờ là giờ học, phiền cậu…" "Cút! Tôi tìm Tô Khả Nhi, liên quan gì tới ông?" Trì Nguyên Dã gạt ông ra. "Oa, Trì thiếu!" "A a a a, cậu mau nhéo tôi, không phải tôi đang mơ chứ?" "Khả Nhi, Trì thiếu đang gọi cậu kìa!" Trong tiếng reo hân hoan của các bạn học, Tô Khả Nhi õng ẹo đứng lên, chạy đến nắm lấy cánh tay Trì Nguyên Dã: "Nguyên Dã, rốt cuộc anh cũng chịu đến gặp em… em…" Còn chưa nói xong, Trì Nguyên Dã đã phẫn nộ hất tay cô ta ra. Tô Khả Nhi kêu ré lên, ngã xuống đất. Cô ta tội nghiệp ngước mắt nhìn Trì Nguyên Dã với vẻ vô tội: "Anh làm vậy là sao?" Trì Nguyên Dã giống như một vị vua ngạo nghễ nhìn xuống Tô Khả Nhi một cách lạnh lùng, ánh mắt thâm sâu khó lường. Đôi môi mỏng của cậu hé ra, cất giọng ngông cuồng, tràn ngập tức giận: "Là sao á? Cô thừa biết mà! Lạc Điềm Tâm là người tôi bảo vệ, cô là thá gì mà dám giương oai trên đầu tôi?"