Editor: Nguyetmai Tô Tình Không nhìn Điềm Tâm bằng ánh mắt hung dữ như sắp ăn luôn cô vậy. Đột nhiên, cô ta bước tới, kéo tay Điềm Tâm lôi ra ngoài, "Cô đi ra đây cho tôi." "Tô Tình Không, cậu buông tôi ra, tôi tự đi được." Điềm Tâm bị cô ta túm đau, không nhịn được mà cau mày hất tay cô ta ra. Kim Thánh Dạ cũng cuống, lên "Cô muốn làm cái gì? Cô định dẫn Điềm Tâm đi đâu?" Tô Tình Không nhỏ giọng lại gần Điềm Tâm, "Lạc Điềm Tâm, có phải cô nên giải thích với tôi về chuyện chocolate không?" Mí mắt Điềm Tâm run khẽ, cắn môi, rồi nghiêng đầu nhìn Kim Thánh Dạ, "Dạ, không sao đâu, em ra ngoài với cô ấy một chút, sẽ trở lại ngay." Nói xong liền rời khỏi phòng bệnh trước. Tô Tình Không dựa vào thành cửa sổ trong hành lang bệnh viện, khoanh tay trước ngực, khí thế bừng bừng, "Lạc Điềm Tâm, tạm thời tôi không tính toán đến việc tôi nhờ cô chuyển chocolate cho Kim Thánh Dạ mà cô lại không chuyển giúp." Điềm Tâm nghe xong thì vội vã nói, "Không phải, cậu hãy nghe tôi nói, chuyện chocolate kia là vì..." "Đủ rồi, lý do gì thì cũng không còn quan trọng nữa!" Tô Tình Không lạnh lùng cắt lời Điềm Tâm, "Vì cô mà đàn anh Kim bị thương phải vào viện, đó có phải sự thật không?" Điềm Tâm nhất thời nghẹn họng. Bởi những lời này của Tô Tình Không đã đâm thẳng vào tâm khảm cô. Cô vẫn luôn thấy tự trách, áy náy, khi có người nói thẳng ra những lời này, trong lòng cô càng thêm khó chịu. Thấy Điềm Tâm không sao phản bác nổi, khí thế của Tô Tình Không càng dâng cao. Trên đường tới bệnh viện, chị họ đã gọi điện thoại cho cô ta, dặn cô ta rằng nếu đến bệnh viện mà đụng phải Lạc Điềm Tâm thì đừng dùng cứng đối cứng, mà hãy nói vài lời kích thích cô ta. Xem ra, chị họ đã đúng. Tô Tình Không hừ lạnh, lại thêm mắm dặm muối, "Lạc Điềm Tâm, cô có biết cô rất đáng ghét không? Dựa vào đâu mà cô với Trì Nguyên Dã ở đây nói chuyện yêu yêu đương đương, tình chàng ý thiếp, còn đàn anh Kim thì lại phải vì cô mà chịu đựng những chuyện này, phải nằm một mình lặng lẽ trong bệnh viện?" "Cô không cảm thấy cô rất ích kỷ, rất vô lương tâm sao? Đàn anh Kim đã làm gì sai? Bây giờ vì cô mà mắt anh ấy không thấy gì nữa! Mù! Vậy mà cô còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt anh ấy? Nếu tôi là cô, tôi đã trực tiếp trốn đi rồi, đỡ để cho người khác phỉ nhổ!" "Tô Tình Không, cô làm cái gì đó?" Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau. Thất Tịch thở phì phì đi tới, hung dữ đẩy Tô Tình Không, "Cô có tư cách gì mà ở đây chỉ trích Điềm Tâm? Cô nghĩ cô là ai?" "Thất Tịch..." Tô Tình Không thấy Thất Tịch, rõ ràng khí thế yếu hẳn đi, nhưng giọng điệu vẫn còn cứng rắn, giận dữ chỉ vào Điềm Tâm, "Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Tất cả đều tại Lạc Điềm Tâm nên mới hại đàn anh Kim thành bộ dạng kia, dựa vào đâu mà cô ta còn có thể yên tâm thoải mái đứng ở đây?" "Đủ rồi!" Điềm Tâm cắn môi, quay sang nhìn Thất Tịch, "Thất Tịch, mình đi trước đây, chốc nữa sẽ lại đếm thăm Dạ, phiền cậu vào nói với anh ấy một tiếng." "Điềm Tâm, Điềm Tâm!" Thất Tịch gọi lớn theo bóng lưng chạy đi của Điềm Tâm, sau đó hết sức khó chịu mà trừng mắt nhìn Tô Tình Không. *** Không biết chạy bao lâu, bước chân Điềm Tâm dần dần chậm lại, cô mờ mịt đi trên phố, giữa dòng xe cộ như mắc cửi. Màn đêm đã buông xuống, đèn điện sáng rực trên đường, chẳng biết từ bao giờ đã có bông tuyết chậm rãi bay bay, yên lặng rơi vào mái tóc Điềm Tâm. Trong lòng cô buồn đến khó chịu. Đột nhiên chuông điện thoại trong túi áo vang lên, màn hình điện thoại hiện tên của Trì Nguyên Dã.