Editor: Nguyetmai Buổi trưa. Trì Nguyên Dã nhận được một cuộc điện thoại, vì có chuyện nên tạm thời phải về tập đoàn Trì thị một chuyến. Điềm Tâm muốn nán lại bệnh viện, cùng Thất Tịch ở lại với Kim Thánh Dạ. Đợi khi nào Trì Nguyên Dã xong việc thì đến bệnh viện đón mình cùng về. Vì không muốn lời của bác sĩ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Kim Thánh Dạ, Hàn Hữu Thần đi với Thất Tịch đến phòng làm việc của bác sĩ để tìm hiểu tình hình và phương án trị liệu. Trong nháy mắt, cả phòng bệnh chỉ còn lại hai người Kim Thánh Dạ và Điềm Tâm. Điềm Tâm kéo rèm cửa sổ ra, hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời chói chang. Nhưng... ánh mặt trời như vậy, Dạ lại chẳng cảm nhận được. Điềm Tâm nghiêng đầu nhìn Kim Thánh Dạ đang nằm an tĩnh trên giường, trong lòng không dễ chịu chút nào. Không được, cô không thể ủ dột như đưa đám trước mặt Dạ nữa. Điềm Tâm tự cổ vũ mình, cố gắng nở nụ cười, "Dạ, anh đang nghĩ gì vậy?" Kim Thánh Dạ khẽ lắc đầu, cười nhẹ một tiếng. Điềm Tâm kéo ghế ngồi xuống mép giường, chống cằm nhìn Kim Thánh Dạ, gắng tìm đề tài để di dời sự chú ý của cậu, "Đúng rồi, Dạ, anh có mơ ước gì không?" Mơ ước sao? Kim Thánh Dạ hơi cong khoé môi, "Anh thấy làm hoạ sĩ cũng không tệ." Hoạ sĩ? Ừ, khí chất của Dạ rất thích hợp làm một họa sĩ, thiếu niên cầm bản vẽ đứng mỉm cười như gió dưới ánh mặt trời, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật đẹp. Nhưng mà... Điềm Tâm ngẩng đầu lên, khi đối diện với đôi mắt không có tiêu cự kia, một lần nữa cô lại cảm thấy chua xót. Hoạ sĩ, khuyết thiếu đôi mắt để nhìn cảnh vật tươi đẹp, vậy thì sao có thể làm một hoạ sĩ? Điềm Tâm trầm mặc. Dường như cảm nhận được điều gì, Kim Thánh Dạ vội mở miệng, đang định nói sang chuyện khác thì chợt nghe cửa phòng bệnh bị người vội vã đẩy ra. "Đàn, đàn anh Kim..." Tô Tình Không vội vàng chạy vào, vừa nhìn thấy Kim Thánh Dạ đang dựa vào giường bệnh, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, nước mắt cô ta lập tức rơi xuống. Chẳng mấy chốc, cô ta liền thấy Điềm Tâm ngồi một mình bên giường Kim Thánh Dạ, cô ta tức giận đến mức lồng ngực phập phồng. Điềm Tâm hơi kinh ngạc nhìn Tô Tình Không, "Là cậu?" Nhìn dáng vẻ vô hại giả nai của Điềm Tâm, Tô Tình Không tức phát điên, cô ta không kiềm chế được lý trí của mình, bước lên đẩy mạnh Điềm Tâm, "Con nhỏ dối trá, đều tại cô hại đàn anh Kim thành thế này, vậy mà cô vẫn còn mặt mũi ở đây? Cô cút ngay cho tôi!" Điềm Tâm trở tay không kịp, mới nhỏ giọng kêu được một tiếng thì đã bị đẩy ngã xuống đất. "Điềm Tâm? Điềm Tâm em không sao chứ?" Kim Thánh Dạ nôn nóng, kéo chăn muốn xuống giường tìm Điềm Tâm. Nhưng mắt cậu căn bản không thấy được bất cứ thứ gì, cậu mờ mịt đưa tay ra thử thăm dò, nhưng chỉ chạm tới một mảnh trống rỗng. "Đàn anh Kim, anh đừng đứng lên. Mau nằm xuống đi." Tô Tình Không không để ý đến Điềm Tâm, vội vã đi vòng qua cô đến đỡ lấy cánh tay Kim Thánh Dạ. "Buông ra!" Kim Thánh Dạ chán ghét cau mày, lẳng lặng rút tay mình về, "Cô là ai?" Tô Tình Không hơi sững sờ, cười khổ, "Đàn anh Kim, em là Tô Tình Không." Kim Thánh Dạ không có tâm tư để ý đến cô ta, nghiêng đầu thăm dò về hướng Điềm Tâm, "Điềm Tâm, em có ổn không?" Điềm Tâm giãy giụa bò dậy, phủi bụi bặm trên người mình, "Dạ, em không sao đâu." Có nhầm không vậy, Tô Tình Không này uống nhầm thuốc à? Hùng hổ như thế làm gì?