Editor: Nguyetmai Tô Tình Không vội vàng ra lệnh cho tài xế, "Quay đầu xe!"Tài xế hơi sững sờ, nhìn Tô Tình Không qua gương chiếu hậu, "Thưa cô, cô muốn đi đâu vậy?""Đi..." Tô Tình Không còn chưa nói ra lời thì đã kịp nuốt xuống. Vừa rồi chị họ đã dặn, bảo cô ta phải đi một mình, lúc đi không thể để người khác phát hiện. Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe giọng chị họ thì rất nghiêm túc. Nghĩ đến đây, Tô Tình Không liền cầm túi xách lên, "Thôi thôi, dừng xe ở đây, tôi muốn xuống xe!"Sau khi xe vững vàng đỗ lại, Tô Tình Không gọi đại một chiếc taxi, báo địa chỉ mà Tô Khả Nhi nói với mình rồi chạy tới. Đường Nhược An. Tô Tình Không xuống xe taxi, từ xa đã trông thấy Tô Khả Nhi đeo kính mát thật lớn."Tình Không, ở đây, mau tới đây." Tô Khả Nhi vẫy vẫy tay với Tô Tình Không."Chị họ, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao chị phải ăn mặc như vậy? Cứ như sợ bị ai nhìn thấy vậy."Tô Khả Nhi kéo tay Tô Tình Không, "Đi, về nhà rồi nói."Đường Nhược An là một con đường cũ của thành phố A, nơi đây là khu nhà lâu năm, nhà cửa cũ nát nằm san sát nhau. Lúc đi ngang qua một gian hàng bán đồ ăn, một bà lão đang so bì với người bán hàng rong chỉ vì 1 xu. Tô Tình Không mờ mịt nhìn cảnh tượng xung quanh, không tài nào gộp cảnh tượng này với một chị họ đã từng xinh đẹp vẻ vang của mình lại một chỗ được. Đi tới một con ngõ nhỏ, Tô Khả Nhi liền đẩy một cánh cửa màu đỏ ra. Dù cũ nát, nhưng căn nhà này được quét dọn rất sạch sẽ. Vừa đóng cửa lại, Tô Khả Nhi liền gỡ kính mát, nước mắt nói đến là đến ngay, nghẹn ngào nói, "Tình Không, suýt nữa chị đã chết rồi. Cũng tại con tiện nhân Lạc Điềm Tâm đó, nó đã suýt hại chết chị!""Cái gì?" Tô Tình Không giật bắn mình, "Nó làm gì chị? Chị họ, sao mặt chị toàn là vết thương vậy?""Haizz, em không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó đâu, Lạc Điềm Tâm vẫn không vừa mắt với chị, mấy lần muốn hãm hại chị rồi. Lần này còn vô cùng quá đáng, thế mà cô ta dám đẩy chị từ phòng xuống!""Không phải chứ?" Tô Tình Không không dám tin. Lạc Điềm Tâm trong ấn tượng của cô ta không phải là người ác độc như thế."Sao mà không phải? Chị với cậu đang định bàn bạc với nhau xem nên thay em dạy dỗ Lạc Điềm Tâm thế nào, ai ngờ lại bị con kỹ nữ đó ra tay trước, dẫn người đến bao vây chị! Bây giờ cậu bị nhốt vào nhà giam, chị thì bị Lạc Điềm Tâm đẩy xuống lầu, may sao dưới lầu là con sông mà chị lại giỏi bơi lội, nếu không chị đã sớm chết rồi, nào còn có thể ngồi đây nói chuyện với em?" Nước mắt Tô Khả Nhi rơi như mưa, dáng vẻ rất oan ức. "Tức chết mất. Con tiện nhân này, cô ta chán sống rồi à mà lại dám đẩy chị? Đây là phạm pháp đó! Chị họ, sao chị không đi tố cáo cô ta! Để em gọi điện báo cảnh sát!" Tô Tình Không thở phì phì, móc điện thoại ra. Tô Khả Nhi giật mình, vội vàng giữ tay Tô Tình Không, "Không được, tuyệt đối không được báo cảnh sát, Lạc Điềm Tâm có Trì Nguyên Dã làm chỗ dựa, chị có cái gì? Dù cảnh sát có tham gia thật thì dựa vào quan hệ của nhà họ Trì, cuối cùng người thiệt thòi cũng chỉ là chị thôi!""Chẳng lẽ chị định để Lạc Điềm Tâm cứ ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy à?" Tô Tình Không không khỏi tức giận. Tô Khả Nhi lắc đầu, thở dài, "Chị bị Lạc Điềm Tâm hại thê thảm thế này thì cũng thôi đi, quan trọng là Kim Thánh Dạ còn vì con tiện nhân Lạc Điềm Tâm này mà bị thương! Đến bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện."Tô Tình Không bùng nổ, "Cái gì?!"