Editor: Nguyetmai Đứng trước phòng bệnh của Kim Thánh Dạ, Điềm Tâm lại không dám đẩy cửa bước vào. Cô sợ... sợ phải đối mặt với Kim Thánh Dạ trong bộ dạng này. Cô không biết nên làm gì bây giờ! "Sao vậy?" Trì Nguyên Dã nhận ra sự khác thường của Điềm Tâm. Điềm Tâm lắc đầu, buồn rầu mở miệng, "Không có gì, vào thôi." Vừa vào phòng bệnh, cô liền thấy Kim Thánh Dạ đang an tĩnh dựa vào giường bệnh, trên người mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng, vẻ mặt cực kỳ ôn hoà. Cả Thất Tịch và Hàn Hữu Thần đều không có ở đây, trong phòng bệnh chỉ có một mình Kim Thánh Dạ. Rèm cửa sổ trong phòng không được kéo ra, ánh nắng sớm không tài nào chiếu vào được khiến căn phòng hơi ảm đạm, kết hợp với cảm xúc hờ hững trên mặt Kim Thánh Dạ lúc này, càng tăng thêm vẻ cô quạnh. "Điềm Tâm, Nguyên Dã. Có phải hai người không?" Kim Thánh Dạ hơi nghiêng đầu, giọng nói mang theo tia ấm áp. Đồng tử mắt đen nhánh kia không có bất kỳ tiêu cự nào. Không, đây không phải sự thật... Điềm Tâm che miệng mình, không dám tin mà lắc đầu. Dạ không nhìn thấy rồi. Thật sự không nhìn thấy gì hết! Trì Nguyên Dã mím môi, nhấc chân bước lên trước, cố tình dùng giọng điệu thoải mái nói, "Sao cậu biết là bọn tôi?" Kim Thánh Dạ cười ôn hoà, "Nghe tiếng bước chân, tiếng bước chân của Nguyên Dã với Điềm Tâm, tôi đều phân biệt được." Vẫn là dáng vẻ dửng dưng như gió ấy, chỉ là nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nhận ra trong giọng nói của Kim Thánh Dạ mang theo chút trống trải. Tâm lý của cậu phải mạnh mẽ đến mức nào? Sau khi tỉnh lại mà biết mình bị mù, sợ là người bình thường đã sớm không chịu nổi. Nhưng Dạ, lại cười ra tiếng. Điềm Tâm biết, có người tuy đang cười xán lạn, nhưng nội tâm lại đang khóc đến thương tâm, cậu không cười thật sự, mà đang gượng cười... Dạ đang sợ đám bạn tốt này vì lo lắng cho mình mà khổ sở, cho nên cố ý tỏ ra không có vấn đề gì. Đột nhiên Điềm Tâm chỉ muốn bật khóc. "Hả? Điềm Tâm, sao lại không nói gì?" Kim Thánh Dạ suy đoán vị trí hiện tại của Điềm Tâm, nở nụ cười nhàn nhạt. Cậu càng cười, Điềm Tâm càng cảm thấy có lỗi với cậu. Thất Tịch với Hàn Hữu Thần đi vào, Trì Nguyên Dã lôi Hàn Hữu Thần sang một bên, thấp giọng, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp tại sao lại mù?" Hàn Hữu Thần lắc đầu, "Bác sỹ nói rất có thể hệ thống dây thần kinh trung ương của đại não đã chèn ép võng mạc, mới dẫn đến mù." Trì Nguyên Dã chửi thầm một tiếng, hung hãn đá vào tường. "Dạ, xin lỗi, là em hại anh thành thế này. Nếu không phải anh giúp em chắn cái bình hoa kia thì anh sẽ không bị thế này." Điềm Tâm nước mắt lưng tròng. Nỗi tự trách vô tận bao phủ lấy cô. Rõ ràng Dạ là một thiếu niên luôn dửng dưng không để bất kỳ thứ gì vào mắt. Cậu không nên thay cô nhận những điều này! Trong ấn tượng của cô, cậu là một người rất thích đọc sách, thường xuyên cầm một quyển sách, yên lặng ngồi đọc một mình ở trong góc. Nhưng bây giờ thì sao? Cậu không đọc được nữa... Không nhìn được thế giới này, không nhìn được quyển sách mình yêu thích. Không nhìn được bất cứ thứ gì! Nghe giọng nức nở của Điềm Tâm, Kim Thánh Dạ có hơi rối, vội an ủi cô, "Điềm Tâm, đừng khóc, chuyện này không liên quan đến em. Hơn nữa bác sỹ nói rồi, không phải là không thể khôi phục thị lực như trước đây, em đừng tự trách, có được không?" Giọng cậu dịu dàng đến vậy, dù ánh mắt không hề có tiêu cự, nhưng gương mặt tuấn tú ôn hoà lại hiện rõ vẻ nghiêm túc.