Editor: Nguyetmai "Xuống xe!" Trì Nguyên Dã nói xong thì dừng xe lại rồi đi xuống trước. Không thể hiểu nổi. Rốt cuộc đây là cái tính cách gì chứ, nói giận là giận ngay. Điềm Tâm cởi dây an toàn ra đuổi theo. Trì Nghiêm với Trì Minh Mỹ vừa mới chuẩn bị xong, đang muốn mở cửa ra ngoài thì trông thấy Trì Nguyên Dã và Điềm Tâm cùng trở lại từ xa. Trì Minh Mỹ oà khóc tại chỗ, lao vào trong ngực con trai mình, giọng nói nghẹn ngào, "Nguyên Dã, cuối cùng con cũng đã trở lại, làm mẹ lo lắng muốn chết, nếu con xảy ra chuyện gì không hay thì mẹ không muốn sống nữa!" Mắt Trì Nghiêm cũng hoe đỏ, nhìn con trai mình, không nói gì mà chỉ vỗ vỗ vào bả vai Trì Nguyên Dã rồi quay lưng đi. Trì Nguyên Dã hơi mất tự nhiên, gương mặt tuấn tú quay sang bên, không đẩy Trì Minh Mỹ ra mà để mặc cho bà ôm mình, "Hai người có cần chuyện bé xé ra to vậy không? Thật là nhàm chán." "Hu hu…" Trì Minh Mỹ kích động đến không nói thành lời. "Thôi mà, dì Trì, đã tìm được Trì Nguyên Dã, đã bình an về nhà, không bị sao cả, dì không cần lo lắng." Điềm Tâm an ủi Trì Minh Mỹ, nói xong thì ra hiệu bằng mắt với Trì Nguyên Dã, ý bảo cậu nói vài câu an ủi Trì Minh Mỹ. Sh*t. Trì Nguyên Dã chửi thầm một tiếng, cực kỳ không tình nguyện, nhưng vẫn rất nghe lời Điềm Tâm, vỗ lưng Trì Minh Mỹ, bĩu môi, mất tự nhiên mở miệng, "Rồi rồi, đừng khóc nữa! Có chuyện gì lớn đâu. Phụ nữ mấy người chỉ thích khóc thôi." "Ừ." Trì Minh Mỹ nín khóc, sau đó mỉm cười. Từ sau khi Nguyên Trạch qua đời, mối quan hệ mẹ con liền tràn ngập nguy cơ. Đứa bé này… tự có thành kiến với chính bản thân mình, thái độ với mình và ba nó cũng luôn lạnh như băng. Nhưng qua lần này… hình như đã có một chút xíu thay đổi? Trì Minh Mỹ một tay ôm Trì Nguyên Dã, một tay ôm Điềm Tâm, "Đi thôi các cục cưng, đã chuẩn bị xong đồ ăn cho các con rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói. Ông xã, mau đi thôi." Trì Nghiêm vội vàng cất bước theo sau. Nhìn từ phía xa, trông bóng dáng bốn người vô cùng hài hoà. *** "Nào, ăn nhiều một chút." Trì Minh Mỹ không ngừng gắp thức ăn cho Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã, "Đúng rồi, mẹ nghe nói Dạ cũng xảy ra chuyện? Nhưng đã qua cơn nguy hiểm? Ba mẹ đang định đến bệnh viện thì các con về." Trì Nguyên Dã hời hợt lắng nghe, mấp máy môi, "Bác sỹ nói cậu ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại." "Vậy thì tốt quá." Điềm Tâm cắn đũa, "Dì Trì, thật ra vì cứu cháu, cho nên Dạ mới… nếu không nhờ Dạ cản bình hoa kia hộ cháu thì cháu sẽ chết chắc." Trì Minh Mỹ và Trì Nghiêm liếc nhau. Trì Nghiêm cười an ủi Điềm Tâm, "Được rồi Điềm Tâm, không sao hết, không phải bây giờ Dạ đã qua cơn nguy hiểm rồi sao? Chú sẽ cùng cháu giải thích cho chú Kim và dì Kim nghe, chờ bọn họ trở lại, chúng ta sẽ mời nhà họ Kim ăn một bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn." "Vâng." Điềm Tâm ngoan ngoãn đáp. Bữa cơm này ăn rất hòa thuận, càng nhìn Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã ngồi cạnh nhau, Trì Trinh Mỹ lại càng thấy mừng rỡ, đột nhiên bật thốt ra câu không thể ngờ được, "Điềm Tâm, Nguyên Dã. Các con định bao giờ kết hôn?" Phụt… Điềm Tâm phun cả miếng cơm ra ngoài. "Cô bé này, mau uống ngụm nước, đừng để bị sặc." Trì Minh Mỹ vội vàng rót cho Điềm Tâm một cốc nước. "Khụ khụ…" Điềm Tâm liều mạng ho khan, vội vàng nhận lấy cốc nước uống ừng ực. "Con nhóc tiểu học vụng về, sao em không tự làm mình sặc chết luôn đi? Không chậm lại được à?" Trì Nguyên Dã liếc Điềm Tâm, độc mồm độc miệng nói. Nhưng tay lại không ngừng vỗ lưng cho cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm đỏ bừng, đây không phải là chuyện cô vụng về hay không, mà là vấn đề của dì Trì quá kinh thiên động địa mà?!