Editor: Nguyetmai Hả? Hàng lông mày xinh đẹp của Tô Dạ Lan khẽ nhếch lên, đôi mắt rực rỡ như ánh sao nhìn Điềm Tâm, nụ cười xinh đẹp động lòng người, "Thì ra là như vậy, chị hiểu hết rồi." Nà ní? Chị ấy hiểu cái gì chứ? Điềm Tâm chớp chớp mắt, đờ đẫn nhìn Tô Dạ Lan. "Tiểu Điềm Tâm, sau này nếu tên nhóc thối Trì Nguyên Dã kia dám bắt nạt em thì em cứ nói chị biết, chị sẽ làm chỗ dựa cho em!" Tô Dạ Lan nói xong thì hơi cúi người xuống. Mấy sợi tóc dài lượn sóng rơi xuống bên tai, lại được chị ấy vén lên lại, động tác vô cùng hấp dẫn. Cô gái này, xinh đẹp đến không thể tin được. Điềm Tâm gật đầu, "Em biết rồi, cảm ơn chị Tô." "Sao? Gọi là chị Dạ Lan." Tô Dạ Lan cười tủm tỉm sửa lại. Điềm Tâm nở nụ cười tươi hơn, "Vâng! Cảm ơn chị Dạ Lan!" Nhìn Điềm Tâm thân mật với Tô Dạ Lan, Trì Nguyên Dã ở một bên không được để ý đến vô cùng khó chịu. Đáng chết, rõ ràng hai người này mới quen nhau thôi, sao lại bày ra dáng vẻ như đã quen lâu rồi thế hả? Còn nữa, con nhóc tiểu học cười rực rỡ với Tô Dạ Lan như vậy làm gì chứ? Chẳng biết vì sao Trì Nguyên Dã lại ghen tỵ với Tô Dạ Lan, cho dù cô ấy cũng là con gái, nhưng cậu không cho phép con nhóc tiểu học cười vui vẻ với ai như thế kia! Mặt Trì Nguyên Dã đen sì, cậu cúi người muốn đóng cánh cửa bên ghế lái phụ lại, "Đi đi đi, Tô Dạ Lan, chị đi chỗ nào thì đi đi, bọn em phải về nhà rồi!" Điềm Tâm bất bình hộ Tô Dạ Lan, "Chị ấy là chị gái của anh đó, anh có thể đừng nói chuyện cộc lốc như vậy không?" "Em…" Trì Nguyên Dã tức giận nhìn Điềm Tâm chằm chằm. "Em cái gì? Vốn là vậy mà, Trì Nguyên Dã, nhiều lúc anh kiêu ngạo quá, nên học cách từ bỏ tính xấu này rồi đấy?" Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Trì Nguyên Dã, Tô Dạ Lan phì cười một tiếng. Cô ấy đứng thẳng người, chậm rãi vuốt mái tóc dài như thác nước của mình rồi ném ánh mắt quyến rũ về phía Điềm Tâm, "Người có thể khiến Trì thiếu của chúng ta chịu thua, tiểu Điềm Tâm, em là người đầu tiên đó. Chị phát hiện ra, chị càng lúc càng thích em rồi…" "Tô, Dạ, Lan." Trì Nguyên Dã cắn răng, gằn từng chữ gọi tên Tô Dạ Lan. Tô Dạ Lan lấy một tấm danh thiếp từ trong ví ra đưa cho Điềm Tâm, "Ở trên có ghi số điện thoại với WeChat của chị, nhớ add chị nhé, chị còn có việc nên đi trước đây, bái bai." Nói xong, cô ấy còn hôn gió với Điềm Tâm. "Vâng, tạm biệt chị Dạ Lan!" Tô Dạ Lan cười rực rỡ, đi về lại xe của mình rồi nói với Trì Nguyên Dã, "Nguyên Dã, hôm sau tới chỗ chị chơi đi, đưa Điềm Tâm theo nữa, để bọn chị làm quen với nhau nhiều hơn chút." Trì Nguyên Dã hừ lạnh, ra vẻ trả lời: "Đến lúc đó rồi tính!" Nói xong cậu nhìn thẳng về phía trước, cửa sổ thủy tinh dần dần che khuất toàn bộ sườn mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã. Xí, tên nhóc thối chết tiệt. Tô Dạ Lan nhún vai, thờ ơ thắt dây an toàn. Hai chiếc xe đi về hai hướng ngược nhau. Điềm Tâm vui vẻ cầm danh thiếp của Tô Dạ Lan, chớp chớp đôi mắt to quan sát thật kỹ. Hình như trên danh thiếp còn lưu lại mùi hương của cô ấy, hương hoa nhài nhàn nhạt thật dễ chịu. "Trì Nguyên Dã, chị Dạ Lan bao nhiêu tuổi vậy?" "Chị ấy có bạn trai chưa? Bây giờ em thật sự nghi ngờ, người đẹp như vậy thì tuýp đàn ông như thế nào mới có thể xứng đôi với chị ấy chứ?" "À, chị ấy là con gái của chú anh sao?" Trì Nguyên Dã mặt không cảm xúc lái xe, coi nhẹ mấy vấn đề của Điềm Tâm. Điềm Tâm quay đầu nhìn cậu, "Này, em đang nói chuyện với anh đấy." Kỳ lạ thật, sao mặt anh ấy lại khó chịu như thế, cô chọc giận tên ác ma này lúc nào?