Translator: Nguyetmai "Em đi ra ngoài." Đột nhiên Trì Nguyên Dã nói. Điềm tâm bị thái độ lúc nóng lúc lạnh của cậu làm cho ngơ ngác không hiểu nổi, "Sao cơ?" "Anh bảo em đi ra ngoài!" Trì Nguyên Dã nói như ra lệnh, Điềm Tâm bĩu môi, hừ, ra ngoài thì ra ngoài, cô cũng chẳng muốn ở lại chỗ này đâu. Nghĩ tới đây, Điềm Tâm mở cửa phòng vệ sinh rồi đi ra. Đợi đến khi cô đi mất, lúc này Trì Nguyên Dã nâng mắt lên, nhìn thẳng vào mình ở trong gương. Đôi môi mỏng hơi hé ra, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, thở nhẹ ra. Đáng chết, rốt cuộc là cậu bị gì vậy. Cả người nóng vô cùng, loại cảm giác mà mình không có cách nào khống chế thật khiến người ta chán ghét. Bỗng chốc, trong đầu cậu lóe lên một tia sáng, chính là hình ảnh lúc Tô Khả Nhi ép cậu ăn bát cháo trắng kia. À, cậu còn thắc mắc vì sao lúc ấy cô ta nhất quyết bắt cậu ăn ít cháo trắng, có lẽ trong cháo đã bị bỏ thuốc. Đứa con gái đáng chết đó! Lại dám bỏ thuốc cậu! Trì Nguyên Dã tức giận đến mức hận không thể cứu sống Tô Khả Nhi từ dưới sông lên, sau đó hung hăng bóp chết cô ta! Cậu chửi thầm một tiếng rồi cáu kỉnh kéo cổ áo của mình đi vào phòng tắm bên cạnh. … Điềm Tâm ra ngoài, vừa cầm đùi gà mà Thất Tịch để phần cho mình lên gặm thì thấy Trì Nguyên Dã cả người ướt nhẹp bước ra. Trong phòng rất ấm áp, máy điều hòa ở mức 25 độ, Trì Nguyên Dã chỉ mặc một chiếc áo thun cổ tròn, mà chiếc áo thun này cũng hơi ẩm ướt nên đã phác họa toàn bộ lồng ngực vững chắc của thiếu niên kia. Thỉnh thoảng có vài giọt nước rơi xuống từ trên tóc cậu, chậm rãi trượt theo đường nét của gương mặt tuấn mỹ, ngang ngược không chịu bó buộc. Điềm Tâm chớp chớp mắt, một lúc lâu mới nói ra nghi ngờ của mình, "Không phải anh tắm đó chứ?" Trì Nguyên Dã lười biếng ngồi xuống ghế sofa, hai cánh tay tùy ý chống lên trên lưng ghế, cậu không trả lời cô mà hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng nhấc mi mắt lên, "Hai người kia đâu rồi?" Điềm Tâm nhìn về phía tận cùng bên trong phòng bệnh, "Thất Tịch với Hữu Thần vào xem Dạ rồi." Trì Nguyên Dã chẳng trả lời, không khí có chút yên ắng. Điềm Tâm cúi đầu ăn đùi gà, gương mặt trắng mịn hơi nhúc nhích theo từng động tác nhai thức ăn. Đột nhiên Trì Nguyên Dã cất giọng, "Này, con nhóc tiểu học." "Hả?" Điềm Tâm nâng mắt lên. "Cho anh ăn một miếng." "Anh muốn ăn gì?" "Thịt." Điềm Tâm ồ lên, sau đó cô cầm chiếc đùi gà trong tay, lựa phần mình chưa gặm qua đưa tới bên khóe môi của Trì Nguyên Dã. Ai ngờ Trì Nguyên Dã thình lình kéo Điềm Tâm vào trong ngực cậu, kế tiếp cắn một cái lên gò má trắng trẻo của cô. Cảm giác vừa mịn màng vừa lạnh lạnh tiếp xúc với mặt mình khiến Điềm Tâm đỏ bừng mặt trong nháy mắt, "Trì Nguyên Dã, em bảo anh ăn đùi gà, anh cắn em làm gì chứ?" Thật là đủ lắm rồi! Người này là chó sao? Sau khi cắn vài cái lên gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm, Trì thiếu hài lòng buông Điềm Tâm ra, sau đó vỗ vỗ lên mặt cô, "Thịt ngon lắm, con nhóc tiểu học, bây giờ em bao nhiêu cân?" "…" M* nó, mình bao nhiêu cân mắc mớ gì tới nhà anh ta? Biến thái! Điềm Tâm vừa uất ức xoa xoa mặt mình vừa u oán trợn mắt nhìn Trì Nguyên Dã. "Ánh mắt của em là sao? Hả?" Điềm Tâm hừ một tiếng, xoay mông sang bên cạnh để kéo khoảng cách với Trì Nguyên Dã. Con nhóc tiểu học có ý gì chứ? Trì Nguyên Dã thể hiện sự bất mãn, "Ngồi lại đây cho anh!" "Không muốn." "Lại đây!" Trì Nguyên Dã ra lệnh lần nữa.