Editor: Nguyetmai Bác sĩ gật đầu. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi! Chỉ cần như vậy thì chẳng còn sợ gì nữa! Hai y tá đẩy Kim Thánh Dạ vào phòng VIP của bệnh viện rồi xoay người rời đi. Giường bệnh đặt trong một căn phòng nho nhỏ tiện nghi. Có ghế sofa, bàn, tủ lạnh, tủ quần áo… cái gì cần thiết cũng đều có hết. Bởi vì cả buổi tối bốn người này vẫn chưa ăn gì nên Trì Nguyên Dã với Hàn Hữu Thần đi ra ngoài mua bữa tối, Điềm Tâm với Thất Tịch ở lại phòng bệnh, cắm hoa, nấu nước, vô cùng bận rộn. Kim Thánh Dạ nằm im trên giường bệnh, xung quanh thật tĩnh lặng. Điềm Tâm vừa bày hoa tươi ở trên tủ đầu giường, vừa xin lỗi, "Thất Tịch, mình vẫn cảm thấy rất có lỗi."Kim Thánh Dạ đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, tâm trạng của Thất Tịch cũng thả lỏng hơn, cô nâng gương mặt tươi cười rực rỡ lên nhìn bạn mình, "Điềm Tâm, cậu nói gì vậy chứ? Nếu cậu còn nói những lời như vậy nữa thì mình sẽ tức giận đó, tất cả chuyện này không liên quan gì tới cậu cả, cậu cũng là người bị hại mà! Anh mình… Mặc dù anh ấy bị thương vì cứu cậu, nhưng mình biết, nếu như lúc đó anh ấy không cứu cậu, giờ phút này người nằm trên giường bệnh là cậu thì nhất định anh ấy sẽ càng đau khổ hơn."Thất Tịch nói không ngừng nghỉ, vốn là muốn an ủi Điềm Tâm, không muốn để bạn mình suy nghĩ nhiều, nhưng khi nói xong lại tỉnh táo ra, cô vội bịt kín miệng mình, nghiêng đầu nhìn Điềm Tâm. Điềm Tâm càng thấy khó chịu hơn. Hu hu, cô không phải kẻ ngu, sao cô lại không biết lý do vì sao Dạ lại quên mình cứu cô như vậy chứ. Nhưng mà… cô không thể nào đền đáp tình yêu của Kim Thánh Dạ với mình được…"À, không phải đâu, Điềm Tâm, ý của mình là, ý của mình…" Thất Tịch biết mình nói sai nên sau khi kêu lên mấy tiếng thì vội vàng lắc cánh tay của Điềm Tâm rồi nói, "Ôi, ý của mình là, cho dù khi đó người ở bên cạnh anh ấy không phải là cậu thì anh ấy cũng sẽ ra tay cứu giúp, anh ấy chính là một người như vậy đó, luôn đối xử với người khác rất tốt… Mình nói thật."Đang nói thì Trì Nguyên Dã với Hàn Hữu Thần đã mua thức ăn trở lại."Anh Hữu Thần, có mua cái gì ngon không?" Thất Tịch hoàn toàn lấy lại sức sống, cô cười hì hì tiến đến. Hàn Hữu Thần cưng chiều nhìn cô ấy, "Đều là món mà em thích ăn, trước tiên đi rửa tay đi.""Em ăn trước một miếng!""Không được, đi rửa tay ngay! Hiện giờ trên tay em toàn là vi khuẩn đó.""Ôi trời, em ăn trước một miếng thì sao đâu chứ." Thất Tịch không chịu nghe lời, cô dùng tay bốc một miếng thịt lên rồi định nhét vào trong miệng."Kim Thất Tịch!"Được rồi, anh Hữu Thần chuyên môn chuyện bé xé ra to! Thất Tịch bĩu môi, ngoan ngoãn bỏ miếng thịt xuống rồi xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa tay. Điềm Tâm không có tâm trạng nào để ăn cơm cả, cô vẫn đứng ở chỗ cũ cắm hoa vào bình. Trì Nguyên Dã nhìn cô, nâng cao giọng, "Này, con nhóc tiểu học, đến ăn cơm đi."Điềm Tâm xoay người nhìn cậu, sau đó lại thu hồi tầm mắt, "Em không muốn ăn, mọi người cứ ăn đi.""Không được, lại đây!" Cậu không khoan nhượng nói."Em cứ không muốn ăn đấy, đừng để ý đến em nữa.""Anh nói em tới đây!"Giọng nói của ác ma vẫn luôn bá đạo ngông cuồng như vậy. Điềm Tâm bĩu môi, không thể làm khác hơn là buông bó hoa trong tay xuống rồi ngoan ngoãn đi tới.