Editor: Nguyetmai Bác sĩ gần như là muốn khóc theo, rõ ràng Trì thiếu ép người vào chỗ khó mà!"Trì thiếu à, tôi, tôi thề là tôi sẽ cố gắng cứu chữa, nhưng chuyện như vậy, tôi thật sự không dám bảo đảm đâu, bởi vì Kim thiếu bị bình hoa đánh mạnh vào đầu, thần kinh não bị chấn thương nghiêm trọng, không chừng trong lúc phẫu thuật sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…"Lời còn chưa nói xong thì Trì Nguyên Dã đã không nhịn được níu chặt cổ áo của vị bác sĩ kia, "Ông có thời gian nói nhảm với tôi thì còn không mau cút vào cứu người đi!""Thế nhưng giấy thông báo bệnh tình nguy kịch…" Bác sĩ rất muốn khóc, đây là quy định của bệnh viện mà, chỉ có người thân ký vào giấy thông báo thì bọn họ mới dám tiến hành bước cấp cứu tiếp theo. Nhưng đối mặt với thiếu niên ác ma giống như quỷ Satan này, bác sĩ nuốt một ngụm nước bọt, không dám nói ra câu nào cả."Trì, Trì thiếu…""Cút vào đi!" Trì Nguyên Dã không chút khách khí đẩy ông ta vào trong phòng phẫu thuật. Điềm Tâm đứng bên cạnh im lặng ngồi xuống… Đêm xuống, mùa đông nên trong hành lang khá lạnh, Điềm Tâm ôm cánh tay, ánh mắt đần ra nhìn mũi chân của mình. Tại sao tất cả mọi chuyện đột nhiên trở nên phức tạp như vậy chứ? Tại sao người bên cạnh mình, cứ lần lượt bị thương thế hả? Kim Thánh Dạ vô tội, người nên nằm trong phòng phẫu thuật phải là mình mới đúng. Cảm giác tự trách với đau lòng vô tận như bủa vây Điềm Tâm, cô cắn môi thật chặt. Trì Nguyên Dã rất khó chịu, bước từng bước dài đi qua đi lại trong hành lang, cậu nhìn thấy Điềm tâm đang đau lòng ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ quật cường không khóc, một mình chịu đựng. Trong lòng Trì Nguyên Dã đau nhói, cậu cởi áo khoác của mình ra rồi choàng lên người Điềm Tâm. Vóc dáng cậu cao ngất, áo khoác thật to bao quanh cơ thể nhỏ bé của Điềm Tâm, khiến Điềm Tâm bị bọc lại như một cái bánh chưng, Trì Nguyên Dã ngồi xuống sát bên cạnh cô, lúc này cậu mới lên tiếng, đôi môi mỏng thốt ra mấy chữ, "Cậu ấy không sao đâu."Điềm Tâm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại tựa vào trong lồng ngực của cậu ấy, buồn buồn ừ một tiếng. Phía đối diện, Thất Tịch ôm một cánh tay của Hàn Hữu Thần, chôn gương mặt nhỏ nhắn của mình lên, sức sống thường ngày đã mất đi không còn nữa. Chung quanh chìm vào im lặng. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết qua bao lâu sau cửa phòng phẫu thuật lại được mở ra lần nữa. Cửa vừa được mở thì mấy người đã vây lại lo lắng hỏi thăm: "Thế nào rồi?"Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, "Tính mạng của Kim thiếu đã được bảo đảm rồi, nhưng bây giờ vẫn còn đang hôn mê, khi tỉnh lại có di chứng gì không thì không thể biết trước được, chỉ chờ cậu ấy tỉnh lại mới có thể tiến hành bước chẩn đoán tiếp theo."Ông ta vừa nói xong thì Kim Thánh Dạ đang nhắm chặt mắt được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, trên mu bàn tay vẫn còn truyền nước… Gương mặt vốn dịu dàng tuấn tú, giờ phút này lại tái nhợt, đôi môi mỏng trắng bệch hơi mím lại."Lúc nào cậu ấy mới có thể tỉnh lại?" Hàn Hữu Thần bình tĩnh hỏi. Bác sĩ lắc đầu, "Chuyện này thì tôi không có cách nào kết luận được, căn cứ vào thể chất cá nhân thôi, có người may mắn thì ngày mai tỉnh, có người phải chờ mấy ngày sau."Điềm Tâm nhìn ông ta, "Vậy hiện tại anh ấy đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính đến mạng đúng không?"