Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 295
Editor: Nguyetmai
Đầu óc Điềm Tâm trống rỗng, nếu không phải nhờ Trì Nguyên Dã kéo tay cô vào trong xe thì sợ rằng cho đến bây giờ cô cũng chưa phản ứng kịp!
Mặc dù rất ghét Tô Khả Nhi, nhưng mà… nhưng mà một người sống sờ sờ lại nhảy sông tự sát ngay trước mặt mình, thật sự trong lòng cô không chấp nhận được."Này, Trì Nguyên Dã, anh nói xem, thật sự Tô Khả Nhi chết rồi sao?" Giọng nói của Điềm Tâm hơi run rẩy, cô quay đầu nhìn Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã một tay nắm vô lăng, tay còn lại tùy ý khoác lên mép cửa sổ, chiếc cằm cương nghị banh ra, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng thì biến thành tiếng hừ nhẹ, "Chết thì sao, cô ta làm bao nhiêu chuyện xấu, bởi vì cô ta mà bây giờ Dạ còn đang sống chết không rõ trong bệnh viện, cô ta chết cũng chẳng có gì đáng tiếc!"Đúng vậy nhỉ, Dạ… bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại không phải lúc nghĩ về mấy thứ này đâu!
Điềm Tâm lắc lắc đầu, ngồi yên, "Trì Nguyên Dã, lái nhanh hơn một chút đi."Xe thể thao màu trắng chạy như bay tới bệnh viện trong màn đêm.
Bên trong bệnh viện.
Kim Thánh Dạ nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật, có một đống người đứng ở ngoài cửa phòng.
Thất Tịch vùi trong ngực Hàn Hữu Thần khóc chẳng thành tiếng, bả vai nhỏ gầy không ngừng run rẩy, vẻ mặt của ai cũng đều hết sức nặng nề."Hiện tại cậu ta thế nào rồi?" Trì Nguyên Dã tiến đến.
Điềm Tâm theo sát phía sau nhìn đèn đỏ của phòng phẫu thuật vẫn còn bật sáng, "Bác sĩ nói thế nào?"Hàn Hữu Thần nhẹ nhàng vỗ lên lưng Thất Tịch an ủi, sau đó nâng mắt trả lời, "Hiện tại vẫn chưa biết, đang cấp cứu trong đó, bác sĩ nói… tình huống rất không lạc quan."Cha mẹ của Kim Thánh Dạ và Thất Tịch quanh năm ở nước ngoài, coi như có báo cho bọn họ biết thì cũng không cách nào về kịp.
Quản gia và mấy người giúp việc của nhà họ Kim lo lắng không ngừng nên xoay quanh bên ngoài phòng phẫu thuật."Tô Khả Nhi đâu? Tôi muốn đi giết cô ta, nếu anh tôi thật sự có chuyện gì thì tôi sẽ liều mạng với cô ta!" Thất Tịch vừa khóc vừa tức giận giậm chân.
Nhìn thấy Thất Tịch như vậy, Điềm Tâm vô cùng khó chịu trong lòng, cô cũng muốn khóc theo, cô tránh khỏi tay của Trì Nguyên Dã bước tới, "Thất Tịch, thật xin lỗi cậu, cũng bởi vì mình mà Dạ mới…""Điềm Tâm, cậu không được nói lung tung, chuyện này không liên quan gì đến cậu cả, đều do Tô Khả Nhi làm hại!""Nhưng Tô Khả Nhi đã chết, nhảy sông tự vẫn rồi.""Cái gì?" Vẻ mặt của Thất Tịch đầy khiếp sợ không dám tin, "Chết à? Thật sự chết rồi sao?""Dòng sông kia chảy rất xiết, đoán chừng là…"Thất Tịch không phản ứng một lúc lâu, sau đó hàng mi dài rung rung, tim đập thịch một cái, cắn răng nói: "Đều do cô ta gieo gió gặt bão!"Lúc này cửa phòng phẫu thuật được người ta đẩy ra từ bên trong, bác sĩ mang vẻ mặt lo lắng bước ra."Này, ông già, rốt cuộc Dạ thế nào rồi?" Trì Nguyên Dã đi tới ép hỏi, khí thế mạnh mẽ.
Bác sĩ khụ một tiếng, đẩy mắt kính trên sống mũi, "Tình huống… không tốt lắm! Người nhà của Kim thiếu ở đâu? Mời ký vào giấy thông báo bệnh tình nguy kịch này…"Giấy thông báo… bệnh tình nguy kịch?
Điềm Tâm trợn to hai mắt.
Thất Tịch không thể tin lắc đầu, "Không, tôi không ký, tôi không muốn ký cái này đâu!"Vẻ mặt Trì Nguyên Dã trầm xuống, cậu đoạt lấy giấy thông báo bệnh tình nguy kịch kia, cũng không thèm nhìn lấy một lần đã ném thẳng vào thùng rác, "Bệnh nguy kịch cái gì? Tôi không cho phép! Ông già này, tôi cảnh cáo ông, nếu ông không cứu được cậu ta thì tôi sẽ cho ông biết tay!"
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
16 chương
10 chương
24 chương
16 chương
52 chương
2121 chương