Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 293
Editor: Nguyetmai
Bởi vì cứu mình, Kim Thánh Dạ mới ra nông nỗi như vậy!
Điềm Tâm cảm thấy bị tổn thương vì những lời này, nhiều cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong lòng.
"Tô Khả Nhi, tại sao cô phải làm như vậy, tại sao cô nhất định phải tổn thương những người bên cạnh tôi, tại sao cứ muốn dùng sự đau khổ của người khác làm thú vui cho mình, hơn nữa còn gây ra những điều ấy mà không biết mệt hả?" Điềm Tâm vừa nói vừa đi tới chỗ Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi bị cảnh sát ở sau lưng bắt lấy cánh tay nên không thể cử động được, tuy nhiên không vì vậy mà cô ta thu lại bớt, ngược lại còn ngông cuồng, cô ta ngửa đầu cười ha ha mấy tiếng, sau đó nhìn Điềm Tâm chằm chằm, "Tại sao? Mày hỏi tao tại sao à? Còn không phải bởi vì con tiện nhân mày sao? Bởi vì mày nên mới khiến người bên cạnh mày phải chịu khổ theo, tất cả đều tại mày, mày biết không? Nếu như không có mày thì sẽ chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi!"
Không sai, chính là như vậy, nếu như từ đầu đến cuối Lạc Điềm Tâm chưa từng xuất hiện thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Mình trở nên điên cuồng thế này, mọi việc đều là do Điềm Tâm ban tặng!
Tất cả đều là do con tiện nhân này làm hại!
Đáy mắt Trì Nguyên Dã dần dần nhuộm màu đỏ tươi, cậu chửi khẽ một tiếng, sau đó nhanh chóng bước tới, "Tô Khả Nhi, cô có gan thì lặp lại lời vừa rồi lần nữa đi!"
Tô Khả Nhi bất khuất hất cằm lên: "Mọi điều tôi nói đều là sự thật! Kim Thánh Dạ bị như thế kia đều do con tiện nhân Lạc Điềm Tâm làm hại! Không liên quan đến tôi, cũng vì Lạc Điềm Tâm mà thôi! Tất cả đều là…"
Tô Khả Nhi còn chưa nói hết thì Trì Nguyên Dã đột nhiên vươn tay tới, dùng sức bóp lấy cằm cô ta.
Lần này Trì Nguyên Dã không có chút do dự nào, đáy mắt lạnh nhạt, sức lực của tay cũng mạnh hơn!
Rắc một tiếng.
Thế là cằm của Tô Khả Nhi đã bị bóp đến trật khớp như vậy đấy!
Đau quá!
Tô Khả Nhi đau đến mức trợn to hai mắt, chỉ hận không thể chết ngay bây giờ để thoát khỏi đau đớn nhanh chóng!
"A, a…" Tô Khả Nhi thét chói tai, bởi vì trật hàm mà không thể nói ra câu nào.
Tiếng hét này mang theo chất giọng khàn khàn không chỉ có đau đớn mà còn có cả hoảng sợ, quanh quẩn bên trong gian phòng, làm người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy.
Điềm Tâm mấp máy môi, bước lên trước rồi nhìn cô ta chằm chằm, gương mặt nhỏ nhắn vốn non nớt, nhưng không biết lúc nào đã bị vẻ bình tĩnh thay thế, "Tô Khả Nhi, nói thật, tôi rất thông cảm với cô."
Tô Khả Nhi đã đau gần như hôn mê, nghe thấy câu nói này của Điềm Tâm thì ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kia như đang nói… mày là cái thá gì, mày có tư cách gì để thông cảm với tao?
"Vốn dĩ yêu là một thứ tình cảm rất thiêng liêng, nhưng cô lại mượn danh nghĩa đó để rồi không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, dùng hết mọi quỷ kế, cuối cùng cô còn gọi đó là vì yêu cho nên mới làm như vậy. Chẳng lẽ bởi vì yêu mà có thể tổn thương người khác chẳng chút kiêng kỵ gì hay sao? Tôi xin cô, đừng làm dơ bẩn chữ yêu này nữa."
"Từ xưa đến nay tình yêu không phải là thứ có thể dùng thủ đoạn để đạt được! Tình yêu đến từ hai phía, không phải chỉ một mình điên cuồng chấp niệm, khăng khăng muốn đoạt thứ không thuộc về mình!"
Nói xong, Điềm Tâm chỉ vào Trì Nguyên Dã, sau đó nhìn Tô Khả Nhi nói tiếp: "Cô hỏi tôi có dám chết vì Trì Nguyên Dã hay không, tôi thừa nhận, tôi sẽ không tự dưng tìm chết vì một ai cả, nhưng sau này dù anh ấy nghèo khổ hay giàu có, huy hoàng hay thất bại thảm hại, thì tôi cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh ấy chẳng rời xa, đây chính là cách mà tôi yêu anh ấy."
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
16 chương
10 chương
24 chương
16 chương
52 chương
2121 chương