Editor: Nguyetmai Trì Nguyên Dã hừ lạnh, lúc này mới buông lỏng cổ cô ta ra. Tô Khả Nhi giống như con rối bị đứt dây vô lực ngồi co quắp trên mặt đất, cô ta ngẩng cổ lên mở to miệng hít thở. "Hừ, tiện nhân, đáng đời mà!" Thất Tịch khinh thường nhìn Tô Khả Nhi. Tô Khả Nhi hung hăng trợn mắt nhìn Thất Tịch. "Ôi trời, cô còn dám trừng tôi sao? Còn không mau quỳ xuống nói xin lỗi với Điềm Tâm của chúng tôi đi? Hay là cô còn muốn nếm thử cảm giác ngạt thở đến chết thêm lúc nữa?" Thất Tịch chống nạnh, tức giận nhìn cô ta chằm chằm. Giờ phút này Tô Khả Nhi vô cùng nhếch nhác, rũ mắt xuống, sau đó thật sự quỳ xuống trước mặt Điềm Tâm, "Lạc Điềm Tâm, tôi sai rồi, thật lòng xin lỗi!" Dường như Tô Khả Nhi khuất phục quá dễ dàng nên trong khoảng thời gian ngắn Điềm Tâm bị bất ngờ không phản ứng kịp. Ôi, Tô Khả Nhi thật sự quỳ xuống nói xin lỗi với mình sao? Cô ta kiêu ngạo như thế, cho dù gia tộc suy bại cũng ngạo mạn như thường, thế mà bây giờ lại có thể quỳ xuống, nói xin lỗi mình? Tô Khả Nhi giống như người vừa tỉnh ngộ, vừa khóc vừa bò đến chỗ Điềm Tâm, sau đó ôm lấy mắt cá chân của Điềm Tâm, "Tôi cầu xin cô tha thứ cho tôi, tôi thật sự không cố ý đâu, mọi việc tôi từng làm cũng là do tôi quá yêu Trì thiếu mà thôi, tôi yêu anh ấy đến mức mất hết lý trí, vậy nên mới làm nhiều chuyện tổn thương đến cô, làm hại chuyện tình cảm của Trì thiếu, lần này tôi thật sự biết sai rồi, cô tha thứ, cho tôi thêm một cơ hội có được hay không? Coi như là tôi cầu xin cô, cầu xin cô đó…" Cô ta vừa khóc lóc vừa kể lể, giọng nói vô cùng chân thành. Nói thật, Điềm Tâm là một người rất yếu lòng, lại ưa mềm không ưa cứng, nếu như đối phương cứng rắn với mình thì cô sẽ cứng rắn lại, nhưng nếu người ta nhận lỗi với mình thì cô… thật sự bó tay! Điềm Tâm với Thất Tịch hai mặt nhìn nhau. Tô Khả Nhi vẫn còn đang khóc lóc, giọng nói muốn có bao nhiêu chân thành tha thiết thì có bấy nhiêu, "Bạn học Lạc, tôi biết tôi có lỗi với cô, tôi cũng không dám cầu mong cô có thể tha thứ hay chấp nhận tôi, chẳng qua là… chỉ là tôi cầu xin cô đừng hận tôi, tôi sẵn sàng trả giá cho những việc mình từng làm, nhưng tôi chỉ cầu xin cô đừng hận tôi, đợi đến khi tôi lãnh hình phạt xong rồi, lúc chúng ta chạm mặt sẽ là bạn bè, chứ không phải là kẻ thù nữa…" Ha, cô thật sự không hiểu nổi Tô Khả Nhi này, cảm xúc ân hận cũng tới nhanh quá nhỉ? Điềm Tâm buông lỏng cảnh giác, khẽ thở dài một hơi, "Tôi hiểu, hay là cô đứng lên trước đi đã." Cô ta cứ quỳ ôm đùi mình, Điềm Tâm thật không quen chút nào! Cảm giác cứ kỳ quái… "Vậy, bạn học Lạc, cô còn hận tôi không?" Tô Khả Nhi nâng đôi mắt đẫm lệ lên, điềm đạm đáng yêu nhìn Điềm Tâm. "Tô Khả Nhi, nói thật nhé, tôi cũng chả phải là Thánh nữ, những chuyện cô từng làm với tôi trước kia tôi không thể tha thứ được, nhưng mà… tôi sẽ không ghi hận đâu. Tôi chỉ hy vọng cô có thể cải tà quy chính, sống thật tốt vào. Không cần làm bạn bè, sau này chúng ta như hai đường thẳng song song không có quan hệ gì với nhau cả, tôi không quấy rầy cô, cô cũng đừng làm phiền cuộc sống của tôi." Gương mặt của Điềm Tâm tràn ngập vẻ nghiêm túc. Nói xong, cô hơi cúi người đỡ Tô Khả Nhi dậy, "Được rồi, bây giờ cô đứng lên đi." Tô Khả Nhi vẫn còn đang khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi rơi đầy trên mặt, được Điềm Tâm đỡ dậy thì tròng mắt cô ta đột nhiên trầm xuống, sau đó cầm bình hoa ở bên cạnh mình đập tới đầu Điềm Tâm!