Editor: Nguyetmai Gương mặt An Hạo bị chà mạnh trên nền đất, cả mặt đỏ bừng, ngực bị dẫm tới khó thở, lên không được mà xuống cũng không xong, chỉ có thể tiếp tục cất tiếng, "Hàn thiếu, xin nhờ, xin nhờ cậu buông tôi ra trước đã... Tôi sắp không thở nổi rồi..." Hàn Hữu Thần hừ lạnh một tiếng, rút chân của mình ra, khoanh tay trước ngực lạnh lùng liếc ông ta. An Hạo khù khụ ho khan hai tiếng, chống mình ngồi dậy, cố gắng hít thở đều đặn trở lại. "Ông còn không nói nhanh lên!" Điềm Tâm vô cùng sốt ruột, giờ cô đang rất nóng lòng muốn biết Trì Nguyên Dã rốt cuộc đang ở đâu, nóng lòng muốn tìm được cậu! An Hạo lồm cồm bò dậy, cặp mắt đảo một vòng rồi cười tươi ra vẻ lấy lòng, "Tôi nói, tôi nói ngay đây..." Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên quay đầu liều mạng bỏ chạy.  Ánh mắt Hàn Hữu Thần tối sầm, đôi chân thon dài cất bước đuổi theo, chỉ vài bước đã chộp được cổ áo ông ta, sau đó nắm cánh tay của ông ta quăng mạnh qua vai mình. "Bịch" một tiếng, cả người An Hạo đã ngã sõng soài trên mặt đất, đau tới mức phải cất tiếng xuýt xoa không ngừng. "Loại người như vậy nếu không dạy cho một bài học thì sẽ không bao giờ mở mồm nói thật." Kim Thánh Dạ cũng bước tiến lên, gương mặt đẹp trai luôn dịu dàng giờ đã đầy vẻ lạnh lùng. Thấy hai thiếu niên đang chuẩn bị vây lấy mình, rốt cuộc An Hạo cũng biết sợ, tự ôm đầu xin tha, "Hai vị thiếu gia, tôi biết sai rồi, tôi sẽ đưa hai người đi tìm Trì thiếu ngay!" "Đi mau lên!" Hàn Hữu Thần túm cổ áo An Hạo. Gương mặt An Hạo nhăn nhó, "Nhưng tôi phải nói trước cho mọi người biết, tất cả mọi chuyện đều là do Tô Khả Nhi phân phó tôi làm, không liên quan tới tôi chút nào, tôi vô tội!" "Đừng nói mấy lời nhảm nhí nữa, đi nhanh lên!" Hàn Hữu Thần lại mạnh tay đẩy ông ta.  An Hạo không còn cách nào khác, chỉ đành đau khổ đi trước dẫn đường. Cùng lúc đó, Tô Khả Nhi đã nấu xong thức ăn, còn tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ đồ ngủ quyến rũ. Tô Khả Nhi đứng trước gương ngắm nghía dáng vóc mình. Trong gương cô ta mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đỏ, gò bồng đảo nở nang trước ngực, trông vô cùng khêu gợi, quyến rũ. Cô ta hài lòng nhếch miệng cười, vô cùng tự tin với dáng vóc của mình. Sau khi sửa sang xong, cô ta ra khỏi phòng tắm, bước vào trong bếp, đưa mắt nhìn bát cháo đã được nấu xong xuôi, ánh mắt âm trầm. Cô ta móc lọ thuốc kia ra, mở nắp rắc một chút vào. Thành công! Sau đó, chỉ cần Trì thiếu ăn bát cháo này... Tối nay, Trì Nguyên Dã sẽ thuộc về mình. Nghĩ tới đây cô ta còn cảm thấy hơi ngượng ngùng. Tô Khả Nhi thẹn thùng che tai, cầm muỗng khuấy đều bát cháo, bắt đầu mơ màng suy nghĩ. Tính ra từ lúc con khốn Điềm Tâm nhúng tay vào chuyện tình cảm của mình và Trì thiếu, thoáng chốc cũng đã gần nửa năm. Sau khi nghe tin Lạc Điềm Tâm và Trì thiếu bắt đầu yêu nhau, cô ta cảm thấy thật không cam lòng! Tại sao kẻ thứ ba như Lạc Điềm Tâm có thể thành công trở thành người yêu của Trì Nguyên Dã, còn mình lại trượt dài tới bước đường này? Mình đã quen biết Trì thiếu suốt bao năm nay, còn Lạc Điềm Tâm mới gặp cậu được bao lâu? Vậy nên người phải cuốn xéo đáng ra không phải là Tô Khả Nhi cô, mà phải là Lạc Điềm Tâm! Nếu như không có Lạc Điềm Tâm, có khi giờ này cô ta và Trì thiếu đã đính hôn với nhau rồi! Tô Khả Nhi càng nghĩ càng tức giận, cô ta nghiến răng, đôi mắt nhìn chằm chằm bát cháo trước mặt không rời. Thôi bỏ đi, giờ cô ta không thèm nghĩ tới con khốn Lạc Điềm Tâm kia nữa, sau khi cô ta và Trì thiếu nảy sinh quan hệ với nhau, địa vị đã vững vàng rồi, cô ta sẽ từ từ xử lý kẻ thứ ba Lạc Điềm Tâm sau! Nghĩ tới đây, Tô Khả Nhi mím môi, bưng thức ăn lại gần Trì Nguyên Dã.