Editor: Nguyetmai "Tương lai? Tô Khả Nhi, tôi chưa bao giờ có thứ gọi là tương lai với cô cả. Đồ điên!" Trì Nguyên Dã tức giận trừng mắt nhìn Tô Khả Nhi, "Tôi nói lại một lần nữa, cởi trói cho tôi ngay! Cô muốn trói tôi lại đến chết trên cái giường này sao?!" Cậu bị trói ở đây tròn một đêm, cảm thấy cả thân thể đã rã rời. Tô Khả Nhi cũng có chút lưỡng lự. Đúng là cứ trói Trì thiếu thế này cũng không phải cách hay, ít nhất cũng phải để cậu xuống giường hoạt động một chút mới được. Nghĩ tới đây, Tô Khả Nhi siết chặt nắm đấm, "Được. Được rồi, Trì thiếu, em có thể cởi trói để anh vận động thân thể một chút, nhưng anh phải biết anh không thoát khỏi đây được đâu, muốn ra vào các phòng trong nhà này này bắt buộc phải mở khóa số..." "Cô nói nhảm ít thôi, cởi trói!!" Trì Nguyên Dã tức giận không kiềm chế nổi, thét lên với giọng trầm khàn như một con sư tử bị thương. Dù cậu thiếu niên đang bị trói chặt nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ hừng hực, Tô Khả Nhi bị cậu thét phải nuốt mấy ngụm nước bọt, run lẩy bẩy vươn tay định cởi sợi dây thừng trói trên chân Trì Nguyên Dã. "Trì thiếu, em có thể cởi trói cho anh, nhưng anh không được làm bậy đâu, hơn nữa anh chỉ có thể đi lại trong căn phòng ngủ này thôi, cửa phòng ngủ đã bị em khóa lại rồi, cửa chính cũng phải nhập mật mã mới vào được, còn cửa sổ... Ngoài cửa sổ là sông, con sông này nước chảy rất xiết, nếu như rơi từ đây xuống nhất định sẽ rất khó giữ được tính mạng..." Tô Khả Nhi lải nhải không ngừng, muốn tẩy não Trì Nguyên Dã, "Trì thiếu, anh phải biết là em rất yêu anh, vì vậy, á..." Tô Khả Nhi vừa mới cởi xong sợi dây trói ra khỏi mắt cá chân Trì Nguyên Dã đã đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, cả người cô ta bị Trì Nguyên Dã đạp ngã xuống đất. Trì Nguyên Dã mau chóng đứng dậy, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo. Tô Khả Nhi đương nhiên không lường trước được Trì Nguyên Dã sẽ đạp ngã mình, cú đạp của cậu cũng không hề nhẹ nhàng, cô ta đau đớn ôm lấy bụng, toát mồ hôi lạnh, vất vả lắm mới giãy giụa đứng lên được. Tô Khả Nhi ngước mắt nhìn Trì Nguyên Dã, "Trì thiếu..." Mái tóc đen như mực của Trì Nguyên Dã do nằm dựa vào giường quá lâu mà trở nên hơn lộn xộn xốc xếch, nhưng sự lộn xộn ấy lại rất có phong cách, mang theo vẻ phóng túng và ngang tàng bất kham. Quai hàm Trì Nguyên Dã lộ ra vẻ lạnh lùng như băng, gương mặt đẹp trai banh ra, giờ đây trong con ngươi như viên đá vỏ chai của cậu chất đầy sự phẫn nộ, cậu không nói hai lời mà nâng cặp chân thon dài, tàn nhẫn đạp Tô Khả Nhi thêm một cú! "Tô Khả Nhi, tôi thấy cô cũng to gan đấy nhỉ? Cô dám trói cả tôi à? Đứa quái nào cho cô dũng khí làm chuyện này vậy? Hôm nay tôi phải giết chết con khốn không biết trời cao đất rộng như cô!" Tô Khả Nhi bị đá đến choáng đầu hoa mắt, ôm chặt lấy bụng không đứng dậy nổi. Sự nóng nảy của Trì thiếu đã bị đẩy lên đến cực độ, trước kia cậu không bao giờ đánh phụ nữ vì đây là hành động quá kém cỏi, quá thấp kém! Nhưng giờ phút này đây trong mắt cậu, Tô Khả Nhi đã không còn là phụ nữ, mà nói đúng hơn cô ta thậm chí còn không đáng làm người! Cô ta là một con quỷ, một con quỷ tâm địa cực kỳ bẩn thỉu! Trì Nguyên Dã phẫn nộ lại tàn nhẫn đạp Tô Khả Nhi thêm vài cái, sau đó cậu vung chân đá văng tất cả những chướng ngại vật ngáng trước mặt mình. Ghế ngồi, thùng rác, tất cả đều bị Trì Nguyên Dã đá văng không chút nể nang, sau đó cậu lạnh lùng bước về phía cửa. Tô Khả Nhi bắt đầu luống cuống, dù mới bị Trì Nguyên Dã đá cho mặt mũi trắng bệch nhưng cô ta vẫn cố chống người ngồi dậy, tập tễnh đuổi theo Trì Nguyên Dã, ôm lấy cánh tay cậu, "Nguyên Dã, anh trở lại đi..."