Editor: Nguyetmai Thiếu niên đã cứu ba mẹ? Điềm Tâm ngẩn người, ánh mắt dời đến trên người chàng trai có mái tóc màu đay, dáng người cao gầy đứng cách đó không xa này. "Anh Hữu Thần, thật sự là anh à?" Thất Tịch cũng bất ngờ nhìn anh. Chuyện này...cũng trùng hợp quá nhỉ? Điềm Tâm nghe vậy, vội đứng dậy, chân thành mà cảm kích nói với Hàn Hữu Thần, "Cảm ơn anh." Cô đã nghe bác sĩ nói, có một thiếu niên tốt bụng kịp thời đưa ba mẹ đến bệnh viện, nếu không có lẽ ba mẹ... đã hoàn toàn rời bỏ cô rồi. Không ngờ, người này lại là Hàn Hữu Thần. Vẻ mặt Hàn Hữu Thần vẫn lạnh nhạt, "Chuyện nhỏ thôi." "Trì thiếu, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, bây giờ có thể lập tức khởi hành về thành phố A." Người Trì Nguyên Dã phái đến cung kính nói. Trì Nguyên Dã khẽ vuốt cằm đáp lời rồi bước đến trước mặt Điềm Tâm nắm lấy cổ tay cô, lại quay đầu nói với Hàn Hữu Thần và Thất Tịch, "Bây giờ bọn tôi phải về thành phố A rồi, Hữu Thần, anh có lái xe đến không? Có muốn đi cùng không?" "Điềm Tâm, có cần mình đi cùng cậu không?" Thất Tịch ôm lấy cánh tay Điềm Tâm, tỏ vẻ lo lắng. Điềm Tâm cố gượng cười, "Không sao, cậu cứ làm việc của cậu đi." "Nhưng mình lo cho cậu, hay là mình cứ đi theo cậu vậy." Thất Tịch đã nói vậy, Hàn Hữu Thần cũng đành hé đôi môi mỏng, "Vậy thì về chung đi." Bốn người ngồi vào xe của Trì Nguyên Dã. Trên đường về, Điềm Tâm nói tất cả mọi chuyện cho Thất Tịch nghe. "Cậu nói gì? Nhóm máu không hợp? Tức là cậu không phải...của chú và dì?" Thất Tịch nói đến đây, bụm kín miệng lại, dè dặt nhìn Điềm Tâm. Điềm Tâm rũ mắt, giọng nói buồn rầu, "Tức là, mình không phải con gái ruột của ba mẹ, bây giờ đến bản thân là ai mình cũng không biết." "Điềm Tâm..." Thất Tịch đau lòng nhìn cô. "Không sao, bây giờ mình đã chấp nhận sự thật rồi, cũng không muốn nghĩ đến chuyện này nữa. Điều duy nhất mình muốn bây giờ, là ba mẹ có thể tỉnh lại, có thể gọi tên mình như trước, cho dù mắng mình cũng được." Điềm Tâm cười, nhún vai. "Nhất định, nhất định sẽ khỏe lại." "Ừ." Điềm Tâm hít một hơi thật sâu, vỗ má mình. Khi về đến thành phố A, Kim Thánh Dạ đang chờ ở nhà họ Trì, thấy Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm, Thất Tịch, Hàn Hữu Thần về cùng nhau thì vô cùng kinh ngạc, "Sao mọi người lại ở cùng nhau?" "Đúng lúc gặp nhau ở thành phố C, vậy nên... Anh, anh thấy trùng hợp không?" Thất Tịch nhảy xuống xe. Kim Thánh Dạ gật đầu, nhìn Hàn Hữu Thần đã lâu không gặp, hai người cụng tay. Mấy người là anh em đã lớn lên cùng nhau từ bé, không cần nói mấy lời khách sáo, sau khi chào hỏi như mọi khi, ánh mắt Kim Thánh Dạ liền rơi lên người Điềm Tâm. Cậu cũng biết chuyện ba mẹ Lạc bị tai nạn xe nên lo cho con nhóc này cả ngày trời. Quả nhiên, cả người con nhóc đều suy sụp. "Đã nấu xong cơm tối rồi, chờ mọi người về đấy, vào trong ăn đi." Trên gương mặt dịu dàng của Kim Thánh Dạ treo một nụ cười nhẹ. Năm người cùng bước vào biệt thự nhà họ Trì. Vốn là... tiệc tẩy trần mừng Hàn Hữu Thần về nước, lại vì ba mẹ Điềm Tâm xảy ra chuyện, khiến bầu không khí trên bàn trở nên khác lạ.