Editor: Nguyetmai Mắt Thất Tịch chớp chớp, đáy mắt đầy hy vọng. Hàn Hữu Thần lạnh lùng, không nói lời nào, nhưng vẫn vén chăn nằm vào trong. Vừa mới nằm vào, Thất Tịch đã dán sát lại như bạch tuộc, ôm chặt lấy cánh tay Hàn Hữu Thần. Hàn Hữu Thần mặc cho Thất Tịch ôm tay mình, tiếp tục cầm tài liệu đọc. Bầu không khí trước mắt, cũng xem như hài hòa. Bỗng, điện thoại của Thất Tịch vang lên. Đáng ghét, ai vậy?? Thất Tịch hậm hực buông cánh tay Hàn Hữu Thần ra, vươn tay lấy điện thoại, thấy là Điềm Tâm gọi cho mình, trên gương mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười, vui vẻ nhận máy, "A lô, Điềm Tâm của mình, cuối cùng cậu cũng biết gọi cho mình rồi hả?" Trong điện thoại chuyền ra một giọng nói phách lối, "Điềm Tâm nhà tôi thành của cậu hồi nào vậy?" Hả? Sao lại là Trì Nguyên Dã?? Thất Tịch chớp mắt, nhìn tên hiển thị trên màn hình, đúng là số điện thoại của Điềm Tâm mà. "Nguyên Dã, cậu tìm tôi có việc gì?" Trì Nguyên Dã không nói, "Không phải cậu gọi cho Điềm Tâm nhà tôi sao, nếu cậu không có chuyện gì thì tôi cúp đây." "Khoan đã, Điềm Tâm đâu? Sao không phải cậu ấy gọi lại cho tôi?" Trì Nguyên Dã im lặng. Thất Tịch thấy sai sai, vội ngồi dậy, ôm điện thoại của mình, "Rốt cuộc sao vậy?" "Bọn tôi đang ở Bệnh viện Nhân dân thành phố C, có vài chuyện cần xử lý." "Thành phố C? Tôi và anh Hữu Thần đang ở thành phố C này? Sao hai người lại ở bệnh viện? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Điềm Tâm không sao chứ?" "Một hai câu cũng không thể nói rõ được!" "Vậy cậu chờ ở đó, bọn tôi sẽ lập tức đi tìm các cậu." Thất Tịch nói, rồi nhảy khỏi giường. Bàn tay đang lật tài liệu của Hàn Hữu Thần khựng lại, "Sao vậy?" "Là Nguyên Dã, với một người bạn tốt của em nữa, không biết sao lại ở Bệnh viện Nhân dân ở đây, em phải đi tìm họ." Thất Tịch nói, rồi mặc quần áo của mình vào. "Nguyên Dã? Cậu ấy ở thành phố C?" Hàn Hữu Thần khẽ nhíu mày. "Vâng, đúng vậy, anh Hữu Thần đừng lề mề nữa, mau đi thôi." Thất Tịch lo lắng cho Điềm Tâm, vội vàng giục anh. Thấy con nhóc lo lắng như vậy, Hàn Hữu Thần không nói thêm gì nữa, đứng dậy mặc áo khoác vào, quàng đại một chiếc khăn quàng ulzzang màu xám trắng, cầm chìa khóa xe ra ngoài cùng Thất Tịch. Trong Bệnh viện Nhân dân thành phố C. Người Trì Nguyên Dã phái đến đang gấp rút làm thủ tục chuyển viện cho ba mẹ Điềm Tâm. Điềm Tâm ngồi trong hành lang, ánh mắt đờ đẫn vô thần, đang nhìn mũi chân của mình, mắt sưng đỏ. Trì Nguyên Dã cầm một chai nước đi tới, thấy bộ dạng này của Điềm Tâm, khẽ nhíu mày, mở nắp đưa đến trước mặt Điềm Tâm, "Uống nước!" Điềm Tâm nghiêng đầu, "Không uống." "Không được! Phải uống." Trì Nguyên Dã kiên trì, đôi mắt đen láy khóa chặt cô. Con nhóc tiểu học này, môi đã khô thành thế nào rồi, từ sáng đến giờ chưa uống ngụm nước nào, cố ý làm cậu đau lòng phải không? "Không muốn uống." Điềm Tâm rầu rĩ nói. Bây giờ cô không muốn làm gì hết, liên tục chịu nhiều cú sốc như thế khiến cô thật sự không chịu nổi nữa, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không muốn. "Em mà không uống anh sẽ hôn em, hôn đến khi em chịu uống mới thôi." Trì Nguyên Dã áp trán vào trán của Điềm Tâm, ngang ngược nói.