Editor: Nguyetmai Giọng của con nhóc mềm mại ngân dài, lại quyến rũ chí mạng. Hàn Hữu Thần dời mắt, bỏ cốc cà phê xuống, "Đi thay bộ đồ ngủ khác rồi hãy ra." "Em không mang đồ ngủ khác, chỉ có một bộ này thôi." Thất Tịch chớp mắt. Hàn Hữu Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Thất Tịch, không nói lời nào. Hự, tự nhiên Thất Tịch thấy hơi chột dạ, giả vờ ôm cánh tay như rất lạnh vậy, "Anh Hữu Thần, anh nhanh lên, em lạnh quá." Những lời này cuối cùng cũng lay động được Hàn Hữu Thần, anh cầm lấy máy sấy, "Lại đây." Thất Tịch vội vui vẻ đi sang. Máy sấy kêu vù vù, thổi ra gió ấm. Thất Tịch ngồi đối diện Hàn Hữu Thần, duyên dáng ghé mái tóc ướt nhẹp lại gần. "Quay người ra chỗ khác." Hàn Hữu Thân đột nhiên ra lệnh. "Hả? Nhưng em muốn nhìn anh Hữu Thần." "Quay đi." Giọng điệu không cho cãi lại. Thất Tịch bĩu môi, ngoan ngoãn quay người đi, ôm gối ngồi trên sofa, quay lưng về phía Hàn Hữu Thần, cảm nhận ngón tay dài và bàn tay to của anh vén những sợi tóc của mình. Động tác của anh rất dịu dàng, như đang vuốt ve vật quý giá nhất, ngón tay thon dài trắng nõn vùi sâu vào những sợi tóc đen nhánh của Thất Tịch, tạo thành sự đối lập rõ nét. Thất Tịch mặc áo ngủ buộc dây, nên dù nhìn từ phía sau, vẫn thấy sạch cảnh xuân phía trước. Cái thứ đang chợt ẩn chợt hiện, chợt ẩn chợt hiện theo thân hình nhỏ bé của Thất Tịch… Cái thứ chợt ẩn chợt hiện đáng chết này! Con ngươi của Hàn Hữu Thần hơi co lại, màu mắt cũng đậm thêm một chút. Từ bao giờ, con nhóc thích chạy lung tung sau lưng mình, đã lớn thành một cô gái mảnh mai xinh xắn như vậy? Da cô rất đẹp, trắng như tuyết. Cô dùng sữa tắm vị gì vậy? Thật thanh nhã, thật là thơm. Thất Tịch đưa lưng về phía Hàn Hữu Thần, không thấy biểu cảm trên mặt anh, im lặng dùng ngón tay vẽ những vòng tròn lên sofa. Vốn không phải như thế này, vốn nên được anh Hữu Thần ôm vào ngực, nhìn vào mắt anh hưởng thụ anh sấy tóc cho mình mới phải. Thế này thì sao? Đưa lưng về phía anh, như cách một bức tường vậy… Rất lâu sau, tiếng máy sấy dừng lại, tóc đã được sấy xong. Hàn Hữu Thần cầm dây buộc tóc, tự nhiên buộc tóc lại cho Thất Tịch. "Anh Hữu Thần, anh có nhớ không? Khi còn bé anh cũng hay buộc tóc cho em." Thất Tịch mở miệng. Hàn Hữu Thần khẽ ừ một tiếng. "Thật nhớ khi còn nhỏ, anh, em, anh trai, còn cả Nguyên Dã nữa, bốn chúng ta cùng thám hiểm rừng sâu, anh nhớ không, lần đó em bị lạc, trời cũng tối rồi, một mình em sợ muốn chết, chân cũng bị trẹo, khóc nức nở, là anh tìm thấy em, còn cõng em khỏi khu rừng nữa." Khi Hàn Hữu Thần cả người bẩn thỉu, đầu đầy mồ hôi tìm thấy cô, xoa đầu cô bảo đừng sợ, có anh ở đây rồi, cô đã quyết định, khi lớn lên nhất định phải làm vợ anh Hữu Thần. Đôi khi tình yêu chỉ đơn giản vậy thôi, một câu nói, một ánh mắt, một động tác, bạn đã xác định, chính là người này, không phải anh thì không được. "Con bé ngốc." Hàn Hữu Thần đã buộc tóc cho Thất Tịch xong, xoa đầu cô. "Đúng rồi, em còn chuẩn bị cho anh một món quà nữa…" Thất Tịch như sực nhớ ra chuyện gì, đứng dậy định tìm vali của mình. Ai ngờ chân lại vấp phải dây máy sấy. "Woaaaa." Thất Tịch hoảng sợ trợn trừng mắt, ai ngờ tay lại bị người khác nắm lấy, sau đó kéo về phía sau. Sau một trận hoa mắt chóng mặt, cô cứ thế ngã vào lòng Hàn Hữu Thần, thứ mềm mại trước ngực dán sát vào ngực Hàn Hữu Thần, cọ cọ vô cùng mờ ám.