Editor: Nguyetmai Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, "Phải phải phải, Trì thiếu, cậu đừng nóng." Sao có thể không nóng chứ? Điềm Tâm lo đến điên luôn rồi. Hu hu, nếu ba mẹ thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao đây? Điềm Tâm không dám nghĩ tiếp nữa! "Bác sĩ, ba mẹ tôi đâu? Bây giờ đang ở đâu?" "Cô Lạc, ba mẹ cô bị xuất huyết động mạch chủ, vừa được đưa gấp vào phòng cấp cứu... nhưng mà…" Bác sĩ nói đến đây, hơi do dự, lén lén nhìn Trì Nguyên Dã. "Nói!" Trì Nguyên Dã nghiến răng. "Nhưng nhóm máu của ba mẹ cô Lạc đều là nhóm máu A, rất không may, máu A trong kho của bệnh viện chúng tôi đang thiếu…" "Lấy máu của tôi, bác sĩ, các người có thể lấy máu của tôi!" Điềm Tâm lau nước mắt, nắm lấy cánh tay bác sĩ, nói. Bác sĩ vô thức nhìn Trì Nguyên Dã, ánh mắt mang ý dò hỏi. Trì Nguyên Dã lạnh mặt, kéo Điềm Tâm ra sau người mình, "Lấy của tôi." "Trì thiếu, xin hỏi cậu nhóm máu gì?" Bác sĩ dè dặt hỏi. Trì Nguyên Dã nhíu mày im lặng. Cậu không biết. Tuy nhà họ Trì có bác sĩ riêng, cũng lập hồ sơ cá nhân, nhưng trước giờ cậu chưa từng để ý chuyện này. "Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, không phải chỉ lấy chút máu thôi sao, tôi làm được." Ánh mắt Điềm Tâm kiên định. Chỉ cần cứu được ba mẹ, lấy bao nhiêu máu của cô cũng được! Trong phòng làm việc, y tá đã chuẩn bị xong dụng cụ lấy máu, ống tiêm to khiến người ta nhìn mà phát khiếp. Trì Nguyên Dã nắm chặt cánh tay Điềm Tâm, cậu không đành lòng nhìn con nhóc tiểu học này chịu khổ, "Này, ông già, bệnh viện các ông không có ai nhóm máu A à?" "Trì Nguyên Dã, đừng lãng phí thời gian nữa, em chịu được mà, thật đấy." Điềm Tâm quay đầu nhìn Trì Nguyên Dã, nắm chặt nắm tay của mình, cất bước đến bên bàn làm việc, để tay mình lên bàn. Bác sĩ lại nhìn Trì Nguyên Dã dò hỏi. Nhìn chiếc kim tiêm sáng chói, Trì Nguyên Dã mắng khẽ một tiếng, dời mắt đi không đành lòng nhìn, "Ông làm nhẹ một chút cho tôi, nếu làm cô ấy đau tôi sẽ cho các người biết mặt!" Lời của thiếu niên hơi cáu kỉnh, khí phách. Bác sĩ và y tá nhìn nhau, lấy máu sao có thể không đau? Trì thiếu đang làm khó họ đây mà. Hết cách, bác sĩ khẽ thở dài, động tác vô cùng từ tốn. Điềm Tâm cắn răng, dùng ánh mắt kiên định nhìn kim tiêm. Kim tiêm to như vậy, chưa đâm lên tay cô, Điềm Tâm đã thấy đau rồi. Không được, cô không thể chùn bước! Ngay lúc ý thức Điềm Tâm đang hỗn loạn, đầu óc mơ màng, bỗng nhiên có người ôm đầu cô, ấn vào trong ngực, không để cô thấy cảnh kim tiêm đâm vào da của mình. "Đừng sợ." Trì Nguyên Dã ôm đầu Điềm Tâm, giọng nói hiếm khi nhẹ nhàng. Lời của cậu như có ma lực, Điềm Tâm hít sâu, vùi đầu trong lòng cậu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo cậu. Hu...thật sự đau quá đi mất! Điềm Tâm cắn răng. Cuối cùng cũng lấy máu xong, Điềm Tâm ấn lên tay của mình, vội hỏi: "Bác sĩ, vậy là được rồi phải không?" "Cô Lạc, cô đừng vội, chờ một chút…" Bác sĩ cầm túi máu, so sánh với báo cáo xét nghiệm, bỗng tái mặt. "Sao vậy?" Trì Nguyên Dã trầm giọng hỏi. Bác sĩ sửng sốt nhìn Điềm Tâm, lại nhìn báo cáo xét nghiệm máu trong tay, giọng nói run run, "Chuyện, chuyện này sao có thể được? Nhóm máu không hợp! Cô Lạc, ba mẹ cô đều nhóm máu A, còn cô lại là nhóm máu B!" Này là ý gì? Cô là con gái ruột của ba mẹ, sao nhóm máu lại khác được?!! Trừ khi…