Editor: Nguyetmai Trì Nguyên Dã dửng dưng, "Không thì em còn muốn anh làm thế nào?" Chẳng lẽ còn phải tươi cười nghênh đón với Lăng Dĩ Sóc? "Dù sao cậu ấy cũng là ân nhân của em, anh thấy thái độ này của anh có chấp nhận được không?" "Thì sao?" Trì Nguyên Dã phách lối, ngông nghênh nói, "Thế giới này chỉ phân làm hai loại người, một loại là anh quan tâm, loại còn lại là anh không buồn quan tâm luôn, vì em mà anh đã miễn cưỡng chuyển Lăng Dĩ Sóc đến loại đầu tiên rồi, thế vẫn còn chưa đủ nữa?" ... Đây là cái quái gì vậy. Điềm Tâm hoàn toàn cạn lời. Trì Nguyên Dã vòng qua Điềm Tâm, một tay đút túi dựa lưng vào giường bệnh, "Ê, Lăng Dĩ Sóc, đã nghe chưa? Đưa số tài khoản ngân hàng đây cho tôi." Lăng Dĩ Sóc cười lạnh, "Trì Nguyên Dã, cậu đến đây chỉ để khoe mình có tiền sao?" "Nhanh lên cho tôi!" Trì Nguyên Dã bất mãn cau mày, cái gì mà khoe mình có tiền, cậu thì lúc nào chả có tiền! Hơn nữa, cậu không muốn nợ bất kỳ ai, nhất là Lăng Dĩ Sóc. "Tôi không cần." Lăng Dĩ Sóc lạnh lùng mở miệng. "Chết tiệt, tôi bảo cậu đưa đây thì cứ đưa đây." Lăng Dĩ Sóc không nói lời nào, lạnh lùng thu dọn xong hành lý rồi xoay người rời đi. "Này, Lăng Dĩ Sóc, cậu đứng lại cho tôi!" Trì Nguyên Dã cất bước theo sau. Điềm Tâm nổi giận, bước đến đẩy tay Trì Nguyên Dã, "Rốt cuộc anh đang làm cái gì?" "Anh làm sao?" Trì Nguyên Dã tức giận hỏi ngược lại. "Đã nói anh đừng vênh váo hung hăng như vậy, ai sẽ vì tiền mà mạo hiểm tính mạng đi cứu người chứ? Tiền không phải vạn năng, có được không hả? Rất nhiều chuyện không phải cứ có tiền là có thể giải quyết, có thể bù đắp được! Chân thành nói một câu cảm ơn thì anh chết à?" Điềm Tâm trừng mắt, tuôn một tràng trách mắng về phía Trì Nguyên Dã. Nói xong, cô cũng xoay người đi ra ngoài. "Này, em làm gì đấy?" Trì Nguyên Dã kéo tay Điềm Tâm, giọng nói đầy vẻ vô tội. "Đi tìm Lăng Dĩ Sóc nói cảm ơn!" Điềm Tâm hất tay Trì Nguyên Dã ra. Đủ lắm rồi, người này đi theo đúng là chỉ thêm loạn! Còn chưa nói được câu cảm tạ mà anh ấy đã khiến người ta tức giận bỏ đi. Trì Nguyên Dã vuốt cằm, hừ lạnh một tiếng, nhấc đôi chân dài theo sát phía sau. Một chiếc xe Lincoln màu đen đang dừng ở dưới tầng khu nhà nội trú, vóc dáng Lăng Dĩ Sóc thẳng tắp, xách va ly hành lý đi xuống. Tài xế lập tức xuống xe, cung kính mở cửa cho cậu ta. "Này, Lăng Dĩ Sóc..." Điềm Tâm hổn hển đuổi theo. Lăng Dĩ Sóc dừng chân, quay lại nhìn. "Xin lỗi, Trì Nguyên Dã không hề có ý làm nhục anh, anh đừng hiểu lầm, thật đấy, anh ấy vốn như vậy... Hôm nay chúng tôi tới là muốn nói lời cảm ơn anh." Điềm Tâm liều mạng giải thích với cậu ta. Lăng Dĩ Sóc lạnh nhạt cắt ngang lời Điềm Tâm, "Cô với cậu ta yêu nhau?" Điềm Tâm ngượng ngùng gãi đầu. Lăng Dĩ Sóc thu hồi tầm mắt, lời nói ôn hoà, "Mặc dù tôi rất ghét Trì Nguyên Dã, nhưng vẫn chúc phúc cho cô." "Cảm ơn." "Còn nhớ những lời tôi đã nói với cô khi ở trên sân thượng trường học không?" Lăng Dĩ Sóc bỗng hỏi. Sân thượng trường học? Điềm Tâm ngẩn người, đưa tay lên cằm ngẫm nghĩ giây lát. À, đúng, nhớ ra rồi. Lăng Dĩ Sóc đã từng nói, tính tình của Trì Nguyên Dã rất hoang dã, mình không thể khống chế được, còn nói một ngày nào đó, mình sẽ khóc đến chết đi sống lại. "Nhớ lời tôi nói, trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ thì đừng hãm quá sâu." Lăng Dĩ Sóc nói xong thì ngồi vào trong xe. Điềm Tâm khó hiểu nhìn cậu ta. Cái gì gọi là trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ, đừng hãm quá sâu?